Lúc này Nam Cung Yến cũng hết sức kích động, cô đương nhiên nhận ra đây là nơi mà cô và Trần Thanh từng tới, tuy rằng bức ảnh này là chụp lén nhưng không thể không thừa nhận nó được xử lý rất tinh vi.
Đối với chuyện xảy ra hiện tại, Nam Cung Yến cũng đã có suy đoán mơ hồ, chỉ là cô vẫn không dám tin.
“Mau xem”, chính vào lúc này, trên màn hình chính của nhà hàng đột nhiên hiện ra một loạt sticker trái tim và hoa hồng, những sticker đó chậm rãi hợp thành vài chữ.
“Cung Yến, gả cho anh được không?”
Mọi người vừa nhìn thấy mấy chữ trên màn hình thì lập tức đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nam Cung Yến, ngoại trừ đám người Tật Phong, khách mời khác đột nhiên lôi điện thoại từ trong túi ra, mở đèn flash lên, ánh sáng chậm rãi hợp thành một tấm hình lớn.
Nam Cung Yến cảm động cực kỳ, cô che miệng, bày ra vẻ không dám tin nhìn những việc xảy ra trước mắt này.
Cô chưa từng nghĩ tới, Trần Thanh sẽ cầu hôn với mình, hai người bọn họ đã kết hôn rồi, thật ra quá trình này cũng không cần lắm, thế nhưng Trần Thanh lại đột nhiên làm chuyện này.
“Anh rể đâu? Có ai nhìn thấy anh rể ở đâu không?”, lúc này, Tuyên Hoàng đột nhiên mở miệng hỏi.
Sắc mặt mọi người lập tức khẽ biến, Trần Thanh ở ngay bên cạnh bọn họ, nhưng anh rời khi đi nào thì bọn họ lại không hay biết, chuyện này quả thực kinh dị quá rồi.
Chính vào lúc này, vốn dĩ nhà hàng xoay tròn đang tối đen bỗng dưng lại thay đổi màu sắc.
Từ màu đen ban đầu, chậm rãi biến thành ánh sáng mờ ảo, mà mọi người cũng dần thích ứng với độ sáng như vậy.
“Ông… Ông…”, bấy giờ, Tật Phong vốn nói chuyện hay làm việc đều cực kỳ nhạy bén lại đột nhiên mở miệng, nói năng lắp bắp không hề giống bộ dạng ngày thường.
“Tật Phong, cậu điên rồi à? Chỗ này đâu có ông ngoại cậu đâu?”, cuối cùng Hắc Kiện cũng tìm được cơ hội chế nhạo Tật Phong, lập tức cười tủm tỉm trêu chọc nói.
“Không phải, mọi người mau nhìn xem, đại ca ở phía trên kìa”, bị Hắc Kiện châm chọc nhưng Tật Phong không hề tức giận mà chỉ vào không trung hét lớn.
Đám người theo hướng tay Tật Phong chỉ nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy được đối diện nhà hàng xoay tròn có một người, nhà hàng được bao phủ một tầng ánh sáng mờ ảo này có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ thấy trên nóc nhà, Trần Thanh như một trích tiên, đạp lên không khí đi từng bước một tới.
Đám người ở trong nhà hàng đều ngớ người, phải biết chỗ này chính là tầng cao nhất, không thể nào có dây thép hay cái gì có thể treo được, hơn nữa, khoảng cách gần như vậy, cho dù có dây thép treo bọn họ cũng có thể nhìn thấy rõ.
Nói cách khác, Trần Thanh là dựa vào năng lực của bản thân đứng giữa hư không, chuyện này quả thực làm điên đảo ấn tượng ban đầu của bọn họ, thật sự quá dọa người.
“Chuyện này… Đây là đại ca, anh ấy điên rồi à?”, nhìn thấy Trần Thanh một mình đứng giữa hư không, tuy rằng đám người Tật Phong biết rõ thực lực của Võ giả nhưng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Liệu anh ấy có ngã xuống hay không? Chuyện này quá nguy hiểm”, nhìn thấy bóng dáng Trần Thanh, Nam Cung Yến lập tức lo lắng.
Lúc này, trong tay Trần Thanh lại có thêm một cây bút, anh dùng cây bút bắt đầu vẽ lên hư không.
Nương theo nét bút của Trần Thanh, trên không trung bắt đầu hiện ra vài chữ.
“Cung Yến, gả cho anh được không?”
Bức vẽ trên không này đột nhiên xuất hiện lại không tiêu tán, thủ đoạn của anh thành công khiến nhận thức của tất cả đảo điên.
“Chị, chị mau trả lời đi, quá lãng mạng rồi”, Tuyên Hoàng không nhịn được mở miệng khuyên bảo, trong mắt cô ấy toàn là hâm mộ, nếu như có người dùng cách này cầu hôn, cô ấy nhất định sẽ đồng ý không chút do dự.
Trong mắt Julia lúc này chỉ toàn mất mát, cô ta từ Đông Âu đuổi theo anh tới tận nơi này, quyết tâm trong lòng cô ta chưa từng dao động bao giờ nhưng tới khi nhìn thấy một màn này lại bỗng dưng thay đổi.
Có lẽ tất cả là do cô ta tự mình đa tình.
Nam Cung Yến nghe lời Tuyên Hoàng nói, lập tức giống như người mới tỉnh ngủ, đôi mắt ngập nước, cao giọng nói: “Em đồng ý, anh mau xuống dưới đi”.
Trần Thanh đứng giữa hư không đương nhiên thấy được Nam Cung Yến nói, anh lập tức đi từng bước về phía nhà hàng. Anh vừa bước đi, vài dòng chữ ban nãy đã hóa thành một hình trái tim cực kỳ lớn bao phủ phía sau lưng, khiến cho anh giống như một thiên sứ vậy.
Cuối cùng, Trần Thanh đạp lên nóc của nhà hàng xoay tròn, đi một đường xuống phía dưới.
Sau khi Trần Thanh đi xuống, khách hàng trong nhà hàng xoay tròn bắt đầu vỗ tay rầm rộ, hình ảnh ngày hôm nay khiến cho bọn họ xem Trần Thanh như thần rồi, thử hỏi ai có thể đứng thẳng giữa không trung mà không bị rơi xuống?
Đây quả thật chính là thủ đoạn của thần mà!
“Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy…”
Đám khách hàng xung quanh cũng không biết là ai dẫn đầu, bắt đầu gào lên.
Nam Cung Yến đứng giữa nhà ăn, vẻ mặt thẹn thùng, cô không nghĩ tới Trần Thanh lại cầu hôn theo cách độc đáo như vậy, có thể nói là có một không hai.
Cô đã từng nghĩ qua vô số lần hình ảnh bản thân được cầu hôn, thế nhưng chờ tới khi cô và Trần Thanh cầm giấy đăng ký kết hôn, cô cũng đã hoàn toàn thất vọng, cô biết, chỉ sợ cả đời này cô cũng sẽ không được cầu hôn nữa.
Không nghĩ tới hôm nay Trần Thanh lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy, quả thật khiến cô hạnh phúc tới mức sắp ngất đi.
Trần Thanh giống như một hoàng tử từng bước tới trước mặt Nam Cung Yến, sau đó quỳ một chân xuống đất, trong tay anh có thêm một cái hộp nhỏ, mở hộp ra, đồ vật bên trong lập tức bị xuất hiện.
“Oa…”
Đến lúc nhìn thấy thứ tản ra ánh sáng màu tím, một viên kim cương màu tím được cắt theo tỉ lệ hoàn mỹ kia, tất cả mọi người không nhịn được ồ lên.
Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy viên kim cương màu tím lớn như vậy, phần lớn người ở đây còn chưa từng nhìn thấy kim cương màu tím, chứ đừng nói tới một viên lớn.
“Cái này… Cái này rốt cuộc bao nhiêu tiền thế?”
Có người không nhịn được dò hỏi, chỉ là người ở đây ai cũng lắc đầu, hiển nhiên không dám định giá cho viên kim cương màu tím lớn như vậy.
“Tôi tra được rồi, đây là vật phẩm đấu giá mà phòng đấu giá Đại Mã bán ra, trị giá 2,5 triệu đô”, đúng vào lúc này, có người giơ điện thoại ra, mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!