Chương 499: Trai tài gái sắc
"Trần Thanh là đại ca của các anh, thế mà lại không mua đủ đạn cho anh dùng sao?", mặc dù Tuyên Hoàng vẫn đang nhìn về phía Trần Thanh, nhưng mà bên tai lại nghe thấy đoạn đối thoại của đám Ưng Chuẩn, không nhịn được mà tò mò hỏi.
"Chứ còn gì nữa, mỗi lần anh ấy chỉ cấp cho anh mấy viên đạn thôi, haiz, số anh khổ quá mà", Ưng Chuẩn nghe Tuyên Hoàng nói vậy thì lập tức tỏ vẻ đau đớn, kể khổ.
"Tôi không chịu nổi nữa rồi đấy, Ưng Chuẩn, nếu cậu còn cứ tỏ vẻ đáng thương như thế này, cậu có tin là tôi sẽ xử lý cậu luôn không?”, hai người Cẩu Tử và Tật Phong lúc này đều trợn mắt nhìn Ưng Chuẩn một cái, hiển nhiên là có vẻ không được hài lòng.
“Xem ra các anh có rất nhiều chuyện cũ ấy nhỉ, nếu như có thời gian nhất định phải kể cho em nghe đấy. Bây giờ mấy người các anh đừng có phá đám nữa, đại ca của các anh còn đang cầu hôn ở đây cơ mà”, Tuyên Hoàng nghe bọn họ nói xong lập tức cảm thấy vui vẻ, chỉ có điều, hiện tại việc Trần Thanh cầu hôn vẫn quan trọng hơn.
Đương nhiên là Nam Cung Yến cũng nghe thấy những gì mà các khách mời thảo luận, chẳng qua là, lúc này cô đâu còn quan tâm được đến những thứ đó nữa, cô đang cảm thấy vô cùng chóng mặt rồi.
“Cô có nhận hay không thế? Nếu mà cô không nhận thì sẽ có người cầm thay cô đấy”, Julia đứng bên cạnh nhìn thấy Nam Cung Yến chậm chạp không nhận lấy chiếc nhẫn kim cương trong tay Trần Thanh, khóe mắt không kìm được mà hơi nóng lên, ê ẩm nói.
“Em đồng ý với anh”, gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến đỏ hồng lên, giống như đang say rượu vậy, nhưng lại càng có vẻ mê người hơn. Cô chậm rãi vươn tay ra trước mặt Trần Thanh.
Lúc này, Trần Thanh đỡ lấy tay Nam Cung Yến, lấy chiếc nhẫn kim cương trong cái hộp nhỏ ra, đeo lên cho Nam Cung Yến.
“Hôn một cái, hôn một cái”.
Xung quanh đây có không ít người cũng biết chuyện, bắt đầu ồn ào lên.
Tật Phong cũng là một người thích xem trò hay, không ngại chuyện chưa đủ lớn, lúc này cũng theo đám người kia bắt đầu hò hét ầm ĩ.
Trong lòng Trần Thanh hơi bị lay động, nhìn thấy ánh mắt tránh né của Nam Cung Yến nhưng lại không hề có ý cự tuyệt, cho nên anh cũng không do dự nữa, kéo cô vào trong ngực, đôi môi hai người chạm vào nhau.
Hôn đến mức khiến cho Nam Cung Yến không thể thở nổi, sau đó mới dừng lại.
“Chỉ biết bắt nạt người ta”, Nam Cung Yến chạy thật nhanh về chỗ ngồi của mình, cúi thấp đầu, trông chẳng khác gì một con đà điểu.
“Cảm ơn các vị, tiếp theo tôi có một phần quà nhỏ để tặng cho mọi người, hi vọng mọi người sẽ không chê”, Trần Thanh vừa chắp tay vừa cao giọng nói với những vị khách được mời tới ở đây.
“Không cần phải khách sáo như vậy đâu, có thể chứng kiến một mối lương duyên như thế này cũng là phúc của chúng tôi rồi”.
“Không sai, đúng là khiến cho người ta hâm mộ chết đi được”.
“Trai tài gái sắc, thật sự là trời sinh một cặp”.
Khách khứa xung quanh lại nhao nhao lên nói lời khách sáo, đồng thời chúc mừng Trần Thanh.
Đối với mấy lời khách sáo đó của bọn họ, Trần Thanh lại không để tâm lắm, đợi lát nữa quà tặng được đưa ra rồi, e rằng bọn họ sẽ không còn từ chối như thế nữa.
Quả nhiên, có hai nhân viên phục vụ của khách sạn đẩy một cái xe nhỏ đi tới.
Bên trên cái xe đẩy nhỏ được bày một đống bình sứ, nhìn vô cùng phổ thông, không có vẻ có cấp bậc gì cả.
“Các vị, mời lấy”, Trần Thanh vươn tay ra, ra hiệu về phía chiếc xe đẩy nhỏ kia, nói.
Các vị khách ở đây lại hơi trợn tròn mắt, bọn họ còn tưởng rằng người trẻ tuổi có vẻ như thần tiên này sẽ chuẩn bị lễ vật gì đó ra dáng một chút, không ngờ lại chỉ là những bình sứ nhỏ chứa thuốc có hiệu quả nhanh khá giống với Cứu Tâm Hoàn. Keo kiệt như thế, nhất thời không ai muốn bước lên để lấy.
“Các vị, bỏ lỡ mất cơ hội này thì sẽ không còn lấy lại được nữa đâu”, đối với phản ứng của bọn họ, Trần Thanh không cảm thấy có bất ngờ gì, chỉ có điều vẫn mở miệng nhắc nhở như cũ.
“Không ai cần vậy thì để tôi lấy đi, cảm ơn”, ngay lúc này, một người thanh niên ăn mặc không được sang trọng cho lắm, dáng vẻ ốm yếu bước ra, đi đến trước cái xe đẩy nhỏ, còn ho khan hai tiếng, hiển nhiên là anh ta đang bị bệnh.
“Không cần khách sáo, anh có thể lấy thêm một bình, cầm rồi thì ăn đi”, Trần Thanh nhìn thấy người thanh niên này bước ra đầu tiên, lập tức nở nụ cười.
Suy nghĩ của chàng trai kia hiển nhiên là không giống người bình thường, anh ta thấy, một người đàn ông thần kì như thế này, sao có thể đưa ra một món đồ tầm thường được chứ.
Cho nên anh ta mới bước ra đầu tiên, bây giờ Trần Thanh lại bảo anh ta ăn đi, anh ta chỉ hơi chần chừ một chút, rồi vẫn vặn mở nắp bình, đổ thứ chứa trong đó ra ngoài.
Sau đó, một viên thuốc màu nâu từ trong bình sứ rơi xuống bàn tay anh ta, người thanh niên vốn còn có hơi khinh thường, nhưng khi ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ viên thuốc đó, vẻ mặt anh ta cũng hơi thay đổi.
Dường như có một giọng nói nào đó từ nơi xa xăm bảo anh ta ăn hết viên thuốc này, ngay sau đó, anh ta bèn nuốt luôn cả viên thuốc đó vào trong miệng.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này, tất cả đều ngừng thở, cẩn thận nhìn phản ứng của người thanh niên này.
Sau khi anh ta ăn hết viên thuốc không bao lâu, sắc mặt đột nhiên đỏ lên.
“Đừng cố chịu, phun ra”, Trần Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta bèn mở miệng nhắc nhở.
Nghe Trần Thanh nói như vậy, vẻ mặt chàng trai kia lập tức thay đổi một chút, sau đó hé miệng, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
“Trời…”
Nhìn thấy tình huống như thế này, tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Chàng trai kia vừa nãy còn đang bình thường, thế mà sau khi ăn viên thuốc kia xong lại ho ra máu, lúc này mọi người đều cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân mình đã không chọn đi tới cầm lấy thứ đồ kia. Lỡ như bọn họ ăn thứ này vào rồi chẳng phải là sẽ không khác gì thằng nhóc kia sao.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều”, lúc mọi người ở đây còn đang nghĩ làm thế nào để dùng ngòi bút như vũ khí chiến đấu với thằng nhóc trước mặt này thì chàng trai trẻ vừa ho ra máu kia đột nhiên đứng thẳng dậy, khom người thật thấp để chào Trần Thanh, trên mặt anh ta toàn là vẻ cảm kích.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao cậu lại phải cảm ơn cậu ta? Không phải là cậu nên lên án cậu ta sao?”, có một người không nhịn được mà mở miệng ra hỏi.
“Các vị, thực ra tôi đang mang bệnh, một căn bệnh vô cùng nghiêm trọng. Vừa mới ăn viên thuốc này vào, nó đã đẩy hết những cục máu tụ trong người tôi ra, bây giờ tôi cảm thấy cơ vô cùng nhẹ nhõm”, lúc này, chàng trai kia bỗng mở miệng giải thích thay cho Trần Thanh.
“Tốt, mọi người muốn lấy thì đến cầm đi, chỉ có điều mỗi người chỉ được lấy một bình mà thôi, chúng tôi đi ăn cơm trước đây”, Trần Thanh vươn tay ra nói, sau đó thì đi về phía bàn của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!