Trần Thanh dẫn Vinh Dương và ba người đi theo ông ấy ra vườn sau của biệt thự.
Đây là lần đầu tiên Vinh Dương và ba người kia đến biệt thự mới của Trần Thanh, trước đây chỉ tra được Trần Thanh đang ở chỗ này nhưng không đi vào thăm dò sâu hơn.
Giờ đến đây, họ không thể không giật mình, vì căn biệt thự trông rất tĩnh lặng này lại cho họ một cảm giác nguy hiểm vô cùng sâu sắc, sợ là bên trong đã được trang bị đủ thứ cơ quan, may mà họ không xốc nổi xông vào kiểm tra, nếu không sẽ khó mà an toàn thoát khỏi đây được.
Trần Thanh cố ý dẫn bốn người vòng tới vòng lui, hiển nhiên là không muốn để họ biết lối đi tắt của biệt thự.
"Mọi người đi sát theo tôi nhé, trong này có một số cơ quan, dù là tôi cũng không thể an toàn thoát thân được", trong lúc dẫn họ đi đường vòng, Trần Thanh lên tiếng nhắc nhở.
"Cẩn thận chút vẫn hơn, để khỏi lại có kẻ không có mắt tới đây làm phiền cuộc sống của cậu", chú Vinh kinh hồn bạt vía, lập tức mở miệng trả lời.
"Ừm", Trần Thanh gật đầu. Đương nhiên anh biết Vinh Dương đang nói về chuyện Lữ Đại Vĩ từng tự tiện xông vào biệt thự của anh.
Đi một quãng đường hết tròn năm phút, cuối cùng họ cũng tới khu vườn sau biệt thự.
"Rồi, tới đó thôi", Trần Thanh chỉ vào căn nhà trong vườn, nói.
Nghe Trần Thanh nói vậy, bốn người kia lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đoạn đường vừa rồi quá kinh hoàng, sắp hù chết họ rồi. Càng đi vào trong, cái cảm giác nguy hiểm ấy càng nặng nề hơn.
Bọn họ mà dám làm gì xằng bậy, có lẽ họ sẽ đi đời nhà ma ngay tức khắc. Họ không hề nghi ngờ tính chân thực của điều này.
"Đi thôi, vào xem đi", Trần Thanh mở cửa phòng ra, dẫn đầu tiến vào.
"Đúng là đội trưởng Bạch rồi, cô ấy sao thế này?", thấy Bạch Thấm vô lực nằm dưới đất, hai mắt đờ đẫn, nét mặt nhóm người Phạm Thanh Thanh hơi ảm đạm.
"Không việc gì, bị tôi bỏ thuốc, nếu không đã không nằm yên như vậy", Trần Thanh khoát tay áo, nói.
"Cậu Trần, cậu là thần y mà, cậu cũng không có cách chữa trị tình trạng hiện tại của đội trưởng Bạch sao?", Vinh Dương mong mỏi nhìn Trần Thanh.
"Mặc dù y thuật của tôi cũng khá nhưng tôi không phải thần, chưa kể theo tình hình trước mắt thì không phải cô ta bị bệnh đâu, trên người cũng không có dấu hiệu đã dùng thuốc, tôi e là do chiêu trò gì khác", Trần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu trả lời.
Đây là lần đầu tiên anh gặp phải loại chuyện này, nhưng anh vẫn hơi tò mò. Rốt cuộc chuyện này là sao? Nếu thật sự có cách để kiểm soát tâm trí của một người, vậy chẳng phải kẻ này thành vô địch thế giới rồi à?
Chắc phương pháp này phải có hạn chế hoặc cần tránh cái gì khi sử dụng chứ, nếu không thì quá biến thái rồi.
"Chờ tôi chút, để tôi hỏi tổng bộ xem", Vinh Dương biết rằng chuyện này đã vượt quá phạm vi mà ông ấy có thể giải quyết, mau chóng lấy một chiếc điện thoại vô cùng cũ kỹ ra và gọi đến một số.
Thấy Vinh Dương gọi điện thoại, Trần Thanh tự giác ra ngoài, không đứng ở trong đợi.
Chỉ chốc lát sau, Vinh Dương cũng đi ra.
"Sao rồi? Tổng bộ Long Tổ các ông nói thế nào?", Trần Thanh biết Bạch Thấm này vừa có mạng giao thiệp vừa có bối cảnh, hơn nữa, còn trẻ như vậy mà đã trở thành một Tiên Thiên đỉnh cấp cường giả, trong tương lai rất có thể sẽ thăng cấp lên võ đạo tông sư, chắc chắn tổng bộ Long Tổ sẽ không mặc kệ một nhân tài như thế.
"Bên tổng bộ nói rằng đây không phải lần đầu xuất hiện trường hợp như đội trưởng Bạch, chẳng qua trước giờ họ đều không bắt được người sống, hễ những ai bị kiểm soát tâm trí đều tự sát ngay khi bị bắt, may mà cậu Trần đã khống chế cô ấy kịp thời", Vinh Dương nói với vẻ vô cùng cảm kích.
"Nói cách khác, tổng bộ của các ông có phương pháp chữa trị?", nghe Vinh Dương nói vậy, Trần Thanh nhướng mày tò mò hỏi.
"Đúng vậy, còn phương pháp chữa trị là gì thì tôi cũng không biết, nhưng nếu bên tổng bộ đã nói như vậy thì có lẽ đã có phương pháp đáng tin gì rồi", Vinh Dương biết Trần Thanh muốn biết điều gì, nhưng bên tổng bộ không tiết lộ, tất nhiên ông cũng không thể cho anh biết.
"Được, hiểu rồi. Nhưng tôi mong ông hãy báo chuyện nợ tôi lên trên sau khi Bạch Thấm trở lại. Cả chuyện cô ta ám sát vợ tôi nữa, có lẽ khi Bạch Thấm tỉnh lại rồi các ông cũng đã biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, lúc đó nhờ ông báo lên tổng bộ giúp cho", Trần Thanh nghĩ đến việc trước đây anh từng yêu cầu người của Long Tổ điều tra người đã công bố thông tin của nhiệm vụ, kết quả là chỉ Bạch Thấm có quyền hạn đó nên đành thôi.
"Cậu Trần yên tâm, chờ sau khi đội trưởng tỉnh lại, chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời về những chuyện này", nghe thấy những lời này của Trần Thanh, Vinh Dương buộc phải gật đầu đồng ý.
"Được, vậy ông dẫn người đi đi", Trần Thanh không cản đường nữa, nhường lối ra cho bốn người đi.
"Cảm ơn cậu Trần, à đúng rồi, còn một việc nữa. Không biết cậu có ấn tượng thế nào về Long Tổ?", Vinh Dương chắp tay cám ơn, sau đó hỏi.
"Chưa ra hình dáng gì, quá yếu, nếu người thủ hộ Ám Võng đều có thực lực ngang các ông thì thật là...", đây là lời nói thật lòng của Trần Thanh, mặc dù vế sau anh không nói ra nhưng có lẽ nhóm người Vinh Dương cũng hiểu ý anh là gì.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Phạm Thanh Thanh, Vu Hòa Vĩ và Trương Hàng đều hơi tức giận nhìn Trần Thanh, chỉ có Vinh Dương là gượng gạo cười.
"Thật ngại quá. Chỉ có Long Tổ ở thành phố Long Hải chúng tôi mới như vậy thôi, các đội khác xuất sắc hơn nhiều", Vinh Dương bất lực mỉm cười.
"Vậy sao? Khi nào gặp thì nhận xét sau, nhưng ông hỏi cái này làm gì?", Trần Thanh thấy hơi kỳ lạ, tự dưng hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.
"Là thế này, không biết cậu Trần có hứng thú gia nhập Long Tổ chúng tôi không?", Vinh Dương nhìn Trần Thanh với vẻ mong đợi, hỏi.
"Cảm ơn đã cất nhắc tôi, nhưng tôi quen tự do rồi, không quen bị trói buộc", Trần Thanh hơi kinh ngạc, sau đó lắc đầu từ chối.
"Cậu Trần, gia nhập Long Tổ rồi sẽ được rất nhiều lợi ích, mà thật ra cũng không bị ai trói buộc cả, có cái là khi nào có nhiệm vụ phải đi làm nhiệm vụ thôi, còn lại đều ở trong tổng bộ tu luyện".
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!