Nghe Julia nói xong, Trần Thanh thầm cười khổ. Có thể bắt cô ấy mới là lạ, cô gái này nhanh nhẹn hoạt bát như thế, nếu không phải đang ở trong biệt thự, hơn nữa mình còn giỏi võ hơn cô ấy, sợ rằng sẽ không bắt được.
“Đúng rồi, em có biết Iris muốn tìm thứ gì không?”, Trần Thanh hơi tò mò hỏi.
“Thật ra, em đang giữ thứ con bé muốn tìm. Nếu con bé chịu gặp em, em nhất định sẽ đưa cho nó. Chỉ tiếc, tới giờ nó vẫn không chịu ra gặp em”, nghe Trần Thanh nói như vậy, Julia kéo một mặt dây chuyền trên cổ mình ra cho anh xem.
“Đây là thứ em gái em muốn tìm sao? Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt cả”, Trần Thanh nhận lấy mặt dây chuyền đó. Đây chỉ là một mặt dây chuyền thông thường thôi, hình thiên nga, nhưng con thiên nga này lại màu đen.
“Thứ này do bố em để lại cho em. Nếu như Iris muốn tìm thứ gì, em nghĩ, hẳn nó muốn tìm mặt dây chuyền này”, Julia nói, vẻ mặt hơi đau lòng.
“Có chút thú vị đấy”, vốn dĩ Trần Thanh còn muốn nhìn xuyên thấu, xem bên trong mặt dây chuyền này có gì đặc biệt không. Sau khi anh nhìn xuyên thấu, phát hiện ra, mặt dây chuyền thiên nga trông như vô cùng bình thường này, thực tế lại có các mạch điện phân bố dày đặc, có lẽ đây chính là chìa khoá.
Chẳng trách Iris lại nói, cô ấy không biết hình dạng của chiếc chìa khoá đó thế nào. Nếu không nói sợ rằng không ai biết được chiếc mặt dây chuyền thiên nga đen này chính là một cái chìa khoá.
Nhưng mà, Trần Thanh cũng thật tò mò, chiếc chìa khóa thiên nga đen này có thể mở được khoá gì?
Một chiếc chìa khóa đặc biệt như vậy thì ổ khoá lại càng đặc biệt. Anh thật muốn biết thứ ổ khoá đó.
Hơn nữa, vậy này do bố của Julia để lại cho cô ấy. Ông ấy là trưởng lão của hội đồng hắc ám, thứ ông ấy để lại cũng không hề đơn giản, có lẽ vật này cất giấu bí mật gì đó.
“Julia nếu đây là vật bố em để lại cho em thì em cứ cất kĩ đi, sau này không nên tuỳ tiện lấy ra cho người khác xem”, Trần Thanh trả lại mặt dây chuyền cho Julia, hơn nữa còn dặn dò cô ta.
“Anh cũng không phải người khác. Được, em nghe lời anh, sau này không cho ai xem cả”, nhận lấy mặt dây chuyền Trần Thanh đưa tới, Julia tự mình đeo lên.
Trần Thanh hơi phiền muộn, mình đã kết hôn rồi mà còn trêu chọc mình.
Ngay lúc Trần Thanh đang chuẩn bị đi nấu cơm, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Chú Vinh, sao vậy?”, thấy Vinh Dương gọi tới, Trần Thanh hỏi.
“Cậu Trần, tổ trưởng của chúng ta tỉnh rồi, bây giờ cô ấy không thể rời khỏi thủ đô. Cô ấy nói, nếu cậu muốn biết chuyện gì thì đến thủ đô tìm cô ấy, cô ấy nhất định sẽ nói đúng sự thật”, Vinh Dương nói lại nguyên văn lời của Bạch Thấm cho Trần Thanh nghe.
“À, đúng rồi, lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của tổ trưởng cho cậu, nếu cậu đến, có thể gọi cho cô ấy”, sau khi nói xong, Vinh Dương cúp điện thoại.
“Thủ đô!”
Sau khi Vinh Dương cúp điện thoại, ánh mắt Trần Thanh hơi lóe lên.
Nói thật, anh đã muốn đến thủ đô lâu rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa có cơ hội. Lần này anh muốn biết rất nhiều chuyện, nên không tránh được phải tới thủ đô một chuyến.
“Cái gì? Anh phải tới thủ đô? Có chuyện gì sao?”, sau khi Trần Thanh nói chuyện mình phải đến thủ đô với Nam Cung Yến, cô lập tức sửng sốt, lo lắng hỏi anh.
Sống chung với nhau lâu như vậy, cô đã quen với sự tồn tại của Trần Thanh rồi. Bây giờ đột nhiên Trần Thanh nói muốn đến thủ đô, nhất thời cô không biết phải làm thế nào.
Cô không thể nào tưởng tượng ra cuộc sống của mình không có Trần Thanh thì sẽ thế nào.
“Không có chuyện gì cả, ở thủ đô có một bệnh nhân cần anh chữa bệnh, anh phải đến thủ đô khám cho người đó”, Trần Thanh lắc đầu, nói.
Anh không muốn Nam Cung Yến biết anh đến thủ đô làm gì. Dù sao đi nữa, lần này đến thủ đô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, anh không muốn Nam Cung Yến lo lắng cho mình.
“Vậy sao? Vậy anh đi bao lâu? Khi nào anh về?”, Nam Cung Yến nhất thời có chút bất đắc dĩ, cô không có cách nào ngăn Trần Thanh đi chữa bệnh.
“Chuyện này anh cũng không rõ nữa, nhưng mà em yên tâm, anh sẽ cố gắng quay về sớm nhất có thể. Nếu như không khó chữa lắm thì sẽ về nhanh thôi, còn nếu khó chữa thì anh cũng sẽ về sớm, để bọn họ đưa bệnh nhân đến đây”, đương nhiên Trần Thanh biết Nam Cung Yến lo lắng cho mình, anh đảm bảo với cô.
Lần này Trần Thanh không mang Nam Cung Yến đến thủ đô. Dù sao, ở thủ đô còn có gia tộc Mộ Dung, chỗ đó là đất của người ta, cho dù thực lực của anh có mạnh hơn nữa, thì cũng khó tránh khỏi những khúc sơ sót.
Còn về mấy người Nam Cung Yến, bọn họ nên ở lại thành phố Nam Hải. Dù thế nào thì đây cũng là địa bàn của anh. Huống hồ, còn có đám người Tật Phong ở đây nữa. Chỉ cần bọn họ không ra khỏi võ đạo tông sư, thì không cần lo lắng quá nhiều về vấn đề an toàn.
Lần này tới thủ đô, Trần Thanh không mang ai khác theo ngoài Tăng Kim Lai. Mặc dù Tăng Kim Lai là người thành phố Vân Hải, nhưng lại hay đi đây đi đó, có anh ta bên cạnh, anh cũng được thuận lợi.
Khi máy bay đáp xuống sân bay thủ đô, Trần Thanh mở mắt ra, nhìn thủ đô sầm uất bên ngoài cửa sổ, ánh mắt anh xẹt qua chút ý lạnh.
Mục đích lần này anh tới đây không đơn giản chỉ để tìm Bạch Thấm, anh muốn đi tới gia tộc Mộ Dung một chuyến để tìm kết quả.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!