Chương 542: Con ông cháu cha
Đám người Tiền Thiểu há hốc
miệng, ngây ngốc nhìn Trần Thanh,
bọn họ hoàn toàn không rõ, người
thanh niên này lấy đâu ra tự tin mà
dám bắt họ dập đầu xin lỗi, đúng là
làm trò cười mà.
“Chết tiệt, anh là ai? Dám bảo
chúng tôi dập đầu xin lỗi, hình như
anh thật sự không biết chữ ‘chết’
viết như thế nào đúng không?”,
Tiền Thiểu không nói gì nhưng
những người khác lại nổi giận đùng
đùng, hiển nhiên là trong lòng rất
khó chịu với lời nói của Trần Thanh.
“Ai, đừng nói vậy, có lẽ người ta có
thế lực lớn chống lưng, nói ra có thể
dọa chúng ta sợ chết khiếp”, Tiền
Thiểu khoát tay áo, bày ra vẻ mặt
trêu tức nói.
“Ai da, mau nói ra để dọa chúng tôi
đi, chúng tôi thực sự sợ hãi”.
“Sợ quá, đừng dọa chết chúng tôi”.
“Đúng vậy, có lẽ chúng ta đá vào
tấm sắt cứng rồi, đau chân quá”.
Những người khác nghe được lời nói
của Tiền Thiểu, nhất thời kêu lên
vài tiếng quái dị, nói ra những lời
khiến người ta cực kỳ chán ghét.
“Xem ra ý của các cậu là không chịu
dập đầu nhận sai đúng không? Thật
đáng tiếc, vốn dĩ tôi còn muốn cho
các cậu một cơ hội, nhưng nếu các
cậu đã không biết quý trọng, vậy thì
chuẩn bị nhận trừng phạt đi”, Trần
Thanh lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thật ra, để xử lý cái đám con ông
cháu cha này, anh thật sự lười ra
tay, thế nhưng anh cũng không thể
trơ mắt nhìn mấy người bạn già của
mình chịu nhục, thậm chí là bị
đánh.
“Chết tiệt, thằng nhóc này đúng là
kiêu ngạo. Nói đi, thế lực chống
lưng cho anh là gì, có khi tôi lại
quen biết”, Tiền Thiểu nghe xong
lập tức nổi giận, lúc này, anh ta mới
đứng dậy, ngạo nghễ nói với Trần
Thanh.
“Khiến cho cậu thất vọng rồi, tôi
vừa tới thủ đô hôm qua, quả thực là
không có thế lực gì”, Trần Thanh
buông tay, thản nhiên nói.
“Không có thế lực? Lại còn không
phải người thủ đô?”
Nghe được lời nói của Trần Thanh,
bọn họ ngây người một lúc, sau đó
thì hoàn toàn nóng nảy.
“Lần đầu tiên tôi gặp được cái chày
gỗ như thế này đấy, không có thế
lực mà còn kiêu ngạo”.
“Thật ngu ngốc, chẳng lẽ tên nhóc
này không biết nước ở thủ đô sâu
bao nhiêu sao?”
“Đã đến thủ đô mà còn dám kiêu
ngạo thế này, hôm nay tôi phải dạy
dỗ anh ta cách làm người”.
Trong chốc lát, mấy người trẻ tuổi
nhốn nháo cả lên, đối với Trần
Thanh cũng hoàn toàn yên tâm, đây
chỉ là một người ngu ngốc không có
thế lực.
“Thứ nhất, anh không phải là người
thủ đô, thứ hai, anh không có thế
lực. Được rồi, cứ cho là anh có thế
lực nào đó chống lưng đi, nhưng
anh không phải người thủ đô, lúc ở
thủ đô cũng nên mang theo mấy cái
đuôi của mình. Mà anh lại chẳng có
cái gì, vậy anh dựa vào cái gì để
kiêu ngạo? Anh dựa vào cái gì?”
Tiền Thiểu khoát tay, ngăn lại lời
nói của đám người, sau đó cười
lạnh, nói với Trần Thanh.
“Các cậu muốn biết tôi dựa vào cái
gì đúng không? Được thôi, cái tôi
dựa vào chính là nó”, Trần Thanh
giơ tay ra, quơ quơ nắm đấm trước
mặt bọn họ, nói.
“Ha ha…”
“Anh ta nói anh ta dựa vào nắm
đấm của mình, thật sự là buồn cười
mà”.
“Anh ta nghĩ thủ đô là đấu trường
à? Nắm đấm to là người khác phải
nghe theo”.
“Cho dù anh ta có chút trình độ võ
thuật, chẳng lẽ lại không biết Tiền
Thiểu của chúng ta là bậc thầy võ
thuật hay sao”.
Nhìn bộ dạng hài hước của Trần
Thanh, bọn họ lập tức cười lớn,
đồng thời còn ở bên này thổi phồng
Tiền Thiểu.
“Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là còn
chưa tu luyện ra chân khí, ngay cả
võ giả cũng không phải, chỉ là một
người thô lỗ, anh có tư cách gì mà
để cho tôi phải ra tay?”, Tiền Thiểu
quét mắt về phía Trần Thanh, sau
đó lại quay đầu nói với những người
khác.
“Mấy người các cậu, đè anh ta
xuống mặt đất, hôm nay tôi phải
dạy dỗ anh ta thật tốt mới được”.
Nghe Tiền Thiểu nói xong, bọn họ
xoa xoa tay, bày ra bộ dạng nóng
lòng muốn thử.
“Để tôi ném mấy thứ rác rưởi này ra
ngoài trước, đừng quấy rầy hứng
thú ăn uống của chúng tôi”, Trần
Thanh tiến về phía cửa, đi đến
trước mặt đám người kia thì dừng
lại.
“Cho các cậu thêm một cơ hội nữa,
quỳ xuống, dập đầu xin lỗi, tôi sẽ
buông tha cho các cậu”, Trần Thanh
nhìn bọn họ, thản nhiên nói.
“Còn kiêu ngạo, muốn chết”, không
đợi Tiền Thiểu mở lời, đám con ông
cháu cha bên cạnh đã giận tím mặt,
vung nắm đấm về phía Trần Thanh.
“Cút”, Trần Thanh hừ lạnh, một
luồng khí bộc phát ra từ cơ thể anh,
hai người đang vọt đến lập tức bị
bật ngược ra ngoài, bay ra khỏi cửa
phòng, va chạm thật mạnh trên mặt
tường rồi dừng lại, nhìn qua, có vẻ
như đã ngất đi.
Biến cố này làm cho tất cả mọi
người trong phòng trợn tròn mắt,
bọn họ cũng không biết chuyện gì
vừa xảy ra, sao Trần Thanh vừa mới
nói một chữ, mấy người kia đã bay
ra ngoài?
Nhóm người Hứa Kiến Quốc nhìn
thấy thực lực của Trần Thanh hai
mắt liền sáng ngời, sau đó, âm
thầm liếc nhìn nhau.
Hứa An Lan vốn dĩ còn có chút lo
lắng, nhưng nhìn thấy Trần Thanh
mạnh như thế cũng thở ra một hơi
nhẹ nhõm.
“Anh ta…anh ta dùng yêu pháp”, ba
người phụ nữ còn lại thấy hành
động của Trần Thanh lập tức hét
lên, trong mắt đều là hoảng sợ.
“Khí thế phóng ra ngoài! Võ đạo
tông sư!”, Tiền Thiểu vốn dĩ đang
còn trưng ra vẻ mặt trêu tức, hứng
thú xem diễn, nhưng khi nhìn thấy
động tác của Trần Thanh, sắc mặt
anh ta nhanh chóng chuyển thành
khiếp sợ.
Ban đầu, anh ta nghĩ rằng đối
phương chỉ có chút bản lĩnh mà
thôi, anh ta trăm triệu lần cũng
không nghĩ tới, người này chính là
một võ đạo tông sư.
Hơn nữa, lại còn là một võ đạo tông
sư trẻ tuổi như vậy!
Muốn trở thành võ đạo tông sư vô
cùng khó, vừa mới hơn hai mươi mà
đã là võ đạo tông sư quả thật rất
dọa người.
“Anh là ai? Anh cố tình hãm hại
chúng tôi?”, sau khi bị làm cho
hoảng sợ, chứng vọng tưởng của
Tiền Thiểu lại phát tác, vẻ mặt đề
phòng hỏi Trần Thanh.
“Cậu bị ngu sao? Chúng tôi đang
vui vẻ ăn uống ở đây, là cậu đột
nhiên đá văng cửa phòng, đi vào
bới lông tìm vết, lại còn nói tôi hãm
hại cậu. Cậu có bệnh à?”, nghe Tiền
Thiểu nói, Trần Thanh cười lạnh,
sau đó thẳng thắn nói.
Nghe xong, Tiền Thiểu mới chợt
nhận ra, hình như đúng là như vậy,
quả thật là do anh ta tự mình xông
vào, vì thế, nghi ngờ trong lòng anh
ta cũng giảm bớt đi không ít.
Nhưng mà, vẻ mặt anh ta cũng lập
tức uể oải, sao mình lại chọc trúng
một pho tượng lớn thế này?
Mới hơn hai mươi tuổi đã là võ đạo
tông sư, nói anh ta không có thế lực
nào phía sau, đây không phải là
đang nói đùa sao?
Nếu nói không có thế lực nào chống
lưng, chỉ bằng sức của chính mình,
sao có thể đạt được trình độ này khi
mới hơn hai mươi tuổi?
Phải biết rằng, trong quá trình tu
luyện võ đạo, rất nhiều lúc cần
dùng đến tài nguyên, mà tài nguyên
thì phải có tiền mới mua được,
nhiều khi có tiền cũng chưa chắc đã
mua được, chỉ có người tài giỏi của
các thế lực mới có thể có được.
Nếu như cái gì cũng không có, cho
dù là tài giỏi đến cỡ nào, cũng
không thể tu luyện được đến cấp
bậc võ đạo tông sư khi còn trẻ thế
này.
“Tôi là người nhà họ Tiền, chuyện
này là chúng tôi sai, người của tôi
anh cũng đã đánh rồi, cơn giận
cũng đã nguôi, một khi đã vậy,
chuyện lần này coi như bỏ qua, tôi
cũng không bắt anh phải chịu trách
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!