Chương 557: Hóa thành một tia
chớp
"Dừng, chúng tôi nhận thua", hai
người nhà Mộ Dung vốn còn định
chém giết Trần Thanh, nhưng khi
hai người bọn họ thấy sức mạnh
của Trần Thanh bùng lên thì lập tức
mở miệng ra nói.
"Nhận thua? Sao có thể chứ? Trừ
phi là gia chủ của nhà họ Tiền nói.
Huống hồ, là các người tự phá hỏng
quy tắc trước, tôi chỉ học tập theo
mà thôi", Trần Thanh nở một nụ
cười đáng sợ, đi thẳng đến trước
mặt bọn họ.
Hai người kia rơi vào đường cùng
đành phải ra tay ngăn cản.
Trần Thanh trực tiếp ép hai người
bọn họ ra, cùng lúc đó, cây thương
dài trong tay Trần Thanh đột nhiên
vạch một đường, một người trong
đó nằm ngay trong tầm tấn công
của Trần Thanh, muốn chạy trốn
cũng không có khả năng.
Một người khác thấy tình hình
không ổn, bất chấp những người
khác điên cuồng lao ra ngoài. Hiển
nhiên ông ta cũng thấy được mạng
sống quan trọng hơn nhiều.
Trần Thanh không vội đuổi theo mà
cầm cây thương dài, phát ra sức lực
mạnh mẽ, đâm xuyên thẳng vào
người xui xẻo kia.
"Mày... Nhà Mộ Dung nhất định sẽ
không bỏ qua cho mày, mày nhất
định phải chết", trong đôi mắt kia lộ
ra vẻ không thể tin nổi, sau đó
người kia hung tợn quát lên.
"Tao có chết hay không thì không
biết, chỉ có điều, bây giờ chắc chắn
mày sẽ phải chết", Trần Thanh đột
nhiên co lại, ném người đó xuống
dưới. Cây thương dài trong tay bị
anh coi như phi tiêu, hung hăng phi
về phía một tên Mộ Dung khác đang
chạy trốn.
"Ai cũng đừng hòng trốn thoát",
Trần Thanh lạnh lùng nhìn theo cây
thường dài đã bay xa, nói.
Người kia hoàn toàn không nghĩ
đến việc Trần Thanh sẽ dùng một
chiêu này, muốn trốn tránh nhưng
đã không còn kịp nữa rồi, ông ta rơi
vào đường cùng, chỉ có thể vội vàng
dùng hai tay khoanh lại, chắn trước
người.
Ông ta thấy, tấn công như vậy hoàn
toàn không thể phá vỡ được lớp
phòng thủ, cộng thêm việc khoảng
cách này cũng khá dài, chắc chắn là
sức mạnh sau đó sẽ không đủ.
“Xùy…”
Ngay lúc còn đang ảo tưởng, cây
thương dài đã đâm xuyên thẳng
qua hai tay của người đó, đồng thời
đâm một phát vào ngực, chỉ có
điều, nhờ có hai tay cản lại cho nên
không đến mức bị một nhát phi đó
đâm trúng, xem như vớt được một
mạng.
Người này vô cùng đau đớn, cả hai
tay đều bị xuyên qua, tuyệt nhiên
không dám động đậy, bởi vì chỉ cần
hơi cử động thôi là đã đau muốn
chết rồi
Nhưng sự kích thích từ việc chạy
trối chết lại khiến cho bộ não của
ông ta tỉnh táo một cách lạ thường,
hai chân đột nhiên đạp một cái, cả
người điên cuồng phóng về phía
trước, tốc độ nhanh chóng, so với
lúc trước khi bị thương thì còn kinh
khủng hơn nhiều.
"Mày không trốn được đâu", Trần
Thanh cười lạnh, triển khai kỹ năng,
cả người như hóa thành một tia
chớp, đi thẳng tới trước con đường
chạy trốn của người đó, chặn trước
mặt.
"Cút ngay cho tao, tao không muốn
chết...", người kia bị Trần Thanh
dọa cho sợ hãi, không ngờ rằng tốc
độ của Trần Thanh lại nhanh như
vậy.
Nói cách khách, vừa nãy khi Trần
Thanh đang đánh nhau với đám
người Tiền Hải và Mộ Dung Thanh,
anh đều chưa từng dốc hết sức lực,
vẫn luôn diễn kịch mà thôi.
"Rốt cuộc mày là ai? Có thù hận gì
với nhà Mộ Dung bọn tao?", lúc này
cuối cùng người kia cũng hiểu được
rằng, tên Trần Thanh này chắc chắn
có thù với nhà Mộ Dung bọn họ,
nếu không thì cho dù là bất cứ
người nào cũng sẽ không làm
những hành động điên cuồng như
vậy.
"Muốn biết à? Đợi đến khi nhà Mộ
Dung bị diệt sạch rồi, đến lúc đó tao
sẽ nói cho biết. Đợi đến khi bọn
chúng xuống dưới rồi thì sẽ nói cho
mày nghe nhé. Bây giờ mày đi
trước một bước đi", Trần Thanh tà
ác cười, sau đó đánh một chưởng,
hung hăng đâm thẳng cây thương
dài lên ngực ông ta.
"Mày...", cảm nhận được sinh mạng
của mình dần dần biến mất đi,
người kia há to miệng, nhưng cũng
không thể nói được gì nữa.
Mục đích Trần Thanh tới nơi này
đúng là để thăm dò rõ ràng thực lực
của nhà Mộ Dung, lần này có thể
giết sạch năm vị tông sư võ đạo của
nhà Mộ Dung cùng một lúc, cũng có
thể nói là sức mạnh của họ đã giảm
đi rất nhiều.
Chỉ là, Trần Thanh hơi nghi ngờ,
thực lực của mấy tên tông sư võ
đạo này đều giống nhau, không
phải là vô cùng mạnh. Nếu như
tông sư võ đạo mà chỉ có khả năng
như thế thì đúng là quá kì lạ.
Phải biết là, lúc trước hai lần quyết
đấu của anh đều vô cùng nguy
hiểm, hai người kia không có một ai
là dễ đối phó, thế nhưng lần này
tông sư võ đạo của nhà Mộ Dung và
nhà họ Tiền đều quá yếu.
"Tốt quá rồi, lần này cuối cùng cũng
bảo vệ được nhà họ Bạch", khi thấy
Trần Thanh đã giết gần hết người
nhà Mộ Dung, Bạch Hùng thở phào
một hơi, sau đó đặt mông ngồi trên
đất, không thèm để ý đến hình
tượng của bản thân mình một chút
nào.
Lúc này tinh thần người nhà họ Tiền
lại vô cùng sa sút. Trước khi đến
đây bọn họ hoàn toàn không nghĩ
đến kết quả này. Phải biết rằng bọn
họ vẫn luôn bàn nhau việc nên xử lý
nhà họ Bạch thế nào, chỉ là bọn họ
xưa nay chưa từng nghĩ đến việc,
nếu như bọn họ thua thì nhà họ
Bạch sẽ xử lý bọn họ thế nào.
Trần Thanh quay về phía xa, hiện
trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay
nhiệt liệt.
Trần Thanh xuất hiện khiến bọn họ
có định nghĩa mới về kẻ mạnh, thì
ra tông sư võ đạo lại có thể giống
rau dưa như thế.
Cảm giác sùng bái tông sư võ đạo
đã giảm đi rất nhiều, chỉ có điều,
mọi người cũng biết, không phải
tông sư võ đạo không đủ mạnh, mà
là Trần Thanh quá mạnh.
Trần Thanh không ở lại nơi này lâu,
nói một tiếng với Bạch Thấm xong
thì dẫn Tăng Kim Lai đi luôn.
Lúc đầu nhà họ Bạch còn muốn mời
Trần Thanh ở lại tham gia tiệc ăn
mừng, chẳng qua là không ngờ
Trần Thanh lại vội vàng rời đi như
thế, điều này khiến họ vô cùng thất
vọng, không chỉ thế hệ trẻ sùng bái
Trần Thanh mà ngay cả các bậc cha
chú cũng phải kính nể.
"Thấm, con thành thật khai báo đi,
con và Trần Thanh có quan hệ như
thế nào?", Bạch Hùng vốn không
muốn hỏi trực tiếp như thế, nhưng
Trần Thanh đột nhiên rời đi lại
khiến ông ấy không dám chắc.
"Bố, con với Trần Thanh thì có quan
hệ gì được? Chỉ có bạn bè mà thôi",
nghe bố mình nói vậy, Bạch Thấm
sững người, sau đó vô cùng bình
tĩnh nói.
"Vậy... Các con không có quan hệ gì
thân thiết hơn một chút sao?", Bạch
Hùng nghe xong cảm thấy vô cùng
thất vọng, truy hỏi.
"Cái gì ạ? Bố, bố đừng nói lung
tung, con với anh ấy sao lại có thể
có quan hệ gì khác được?", nghe
thấy bố mình nói như thế, Bạch
Thấm lập tức đỏ bừng mặt, hờn dỗi
nói.
"Ôi chao, con bé ngốc của bố, coi
như là không có quan hệ thân thiết
gì hơn thì cũng phải tạo ra nó chứ.
Cậu ta là một thanh niên trẻ tuổi ưu
tú như thế, nếu như con không giữ
chặt, sau này cậu ta không thuộc về
con nữa, đến lúc đó con sẽ hối hận
cả đời", Bạch Hùng nói với con gái
mình với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép.
"Bố, bố nói mò cái gì thế, Trần
Thanh đã kết hôn rồi. Con và anh
ấy tuyệt đối không có quan hệ như
vậy đâu", đối với logic của bố mình,
Bạch Thấm cũng phải phục, bất đắc
dĩ, cô ấy đành phải nói ra tình hình
thực tế.
"Cái gì? Cậu ta đã kết hôn rồi mà
còn tới trêu chọc con gái của bố à?
Cái thằng cặn bã này, không được,
bố phải đi tìm cậu ta, để cậu ta nói
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!