“Anh Thanh, thư ký Ninh nổi tiếng là người đẹp lạnh lùng, chưa bao giờ kết bạn Wechat với người khác đâu. Bây giờ cô ấy lại chủ động kết bạn với anh!”, Đường Võ đi đến bên cạnh Trần Thanh, ngưỡng mộ nói: “Lẽ nào cô ấy thích anh rồi?”
“Anh Thanh, anh đúng là có phúc mà!”
“Lại thêm một người đẹp nhìn trúng anh, hê hê, đúng là đỉnh!”
“Anh Thanh, không biết chừng anh lại có thêm cô bồ!”
“Anh mau hốt luôn thư ký Ninh đi thôi, tận hưởng cảm giác mỗi tay một cô!”
Đám vệ sĩ để lộ ra nụ cười mà chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu.
“Vớ vẩn!”
Trần Thanh đanh mặt lại, nói nghiêm túc: “Anh đây là người đàn ông rất truyền thống đó”.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Thanh, đám người Đường Võ có chút kính nể anh.
Bây giờ rất hiếm người đàn ông chung thủy.
Sau đó, Trần Thanh lại nghiêm túc nói: “Tôi vẫn thích truyền thống tam thê tứ thiếp ngày xưa của ông cha ta. Haiz, tiếc là truyền thống bị mất rồi, đúng là khiến người khác đau lòng mà!”
Hả!
Nghe thấy lời này, đám người Đường Võ đồng loạt nhìn nhau.
Trong khoảnh khắc này, bọn họ càng thêm nể Trần Thanh hơn.
Dứt lời, Trần Thanh bèn đi ra ngoài.
“Anh Thanh, vào làm rồi mà anh còn định đi đâu đấy?”
Đường Võ lại hỏi.
“Đi làm đúng giờ không phù hợp với tôi, tôi phải đi ăn sáng cái đã”.
Nói rồi, Trần Thanh sải bước rời đi.
Rời khỏi công ty, Trần Thanh đến một cửa hàng Starbucks ở gần đó để ăn sáng.
Anh chọn ăn sáng ở Starbucks là vì có rất nhiều người đẹp mặc đồ công sở, đi giày cao gót đến đây mua cafe và dùng bữa sáng.
Trần Thanh cảm thấy đây cũng coi như là bữa ăn đầy thẩm mỹ.
Đương nhiên có rất nhiều người đẹp công sở chau mày nhìn một tên mặc đồng phục bảo vệ, đa số bọn họ đều tỏ ra vô cùng khinh thường anh.
Thậm chí hầu hết đều cảm thấy loại người như Trần Thanh không xứng đến Starbucks.
Trần Thanh vô cùng binh thản đối mặt với những ánh nhìn kỳ thị của mọi người.
“Anh Thanh...”
Ngay lúc Trần Thanh sắp ăn xong bữa sáng, một cô gái mặc đồ công sở, trông rất mảnh mai, có cảm giác giống em gái nhà bên đi đến chỗ anh.
Trần Thanh ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp giống em gái nhà bên, anh tỏ ra mơ hồ: “Chúng ta quen nhau sao?”
Người đẹp nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh Thanh, em biết anh nhưng chắc là anh không biết em đâu!”
“Ồ, vậy hả. Xem ra tôi có khiêm tốn mấy cũng không che lấp được hào quang của mình nhỉ. Tôi đã tã như này rồi mà người đẹp vẫn nhận ra tôi!”, Trần Thanh cười trừ nói: “Người đẹp, cô biết tên tôi, có lẽ để ý tôi lâu lắm rồi. Chắc cô cũng biết tôi chưa kết hôn?”
Thật lòng mà nói, nụ cười của cô gái này đúng là rất ngọt ngào.
Nhất là khi cười lên, hai lúm đồng tiền của cô ta có thể khiến cả đám đàn ông say ngất ngây.
“Hì hì...”
Người đẹp cười e thẹn: “Xem ra anh trai em nói không sai, anh Thanh là một tên háo sắc, nhất định không được tới gần!”
“Anh trai cô là ai? Chắc chắn anh ta ghen tỵ nên mới bôi nhọ danh dự của tôi”, Trần Thanh lập tức phản bác: “Chắc chắn anh ta đố kỵ với vẻ đẹp trai của tôi nên cô tuyệt đối đừng tin lời anh trai cô nói”.
“Có điều anh trai em cũng nói anh là một người đàn ông đích thực, cái này cũng không nên tin đúng không? Lẽ nào anh không phải đàn ông đích thực?”
Người đẹp che miệng cười.
Hả?
Trần Thanh ngây người.
Sau đó anh nghiêm túc nói: “Lời tốt thì cô tin, lời xấu thì đừng nghe là được rồi!”
“Ha ha, anh Thanh, anh thú vị thật đấy”.
Người đẹp ngồi xuống: “Anh Thanh, em tên Hồ Tiểu Nhạc, Hồ Đại Quân là anh trai em!”
“Hồ Đại Quân là anh trai cô?”
Trần Thanh nhìn Hồ Tiểu Nhạc một lượt từ trên xuống dưới: “Không thể nào!”
“Có gì mà không thể chứ?”, Hồ Tiểu Nhạc khó hiểu.
“Trông cô như tiên nữ, Hồ Đại Quân sao có thể xứng làm anh cô chứ!”, Trần Thanh cười nói.
Nghe thấy lời này của Trần Thanh, hai má Hồ Tiểu Nhạc ửng hồng: “Anh Thanh, anh đúng là biết chọc người ta vui mà. Xem ra anh em nói không sai, kiểu người dẻo miệng như anh rất nguy hiểm!”
“Tôi nói toàn là sự thật, sao lại thành dẻo miệng được. Không tin thì cô tìm người khác hỏi xem”, Trần Thanh cười nói: “Cô đúng là rất giống tiên nữ!”
“Được rồi, không nói chuyện với anh nữa”, Hồ Tiểu Nhạc bị Trần Thanh khen đến phát ngại, lúc này, cô ta cầm một chiếc hộp đưa cho anh: “Anh Thanh, sáng nay anh em đi làm nhưng chưa ăn sáng, phiền anh giúp em đưa đồ ăn cho anh ấy với. Còn cốc cafe này em mời anh uống”.
“Ừ, không thành vấn đề...”, Trần Thanh cười nói: “Có được người em gái như cô đúng là rất hạnh phúc. Tôi hận là mình không có được cô em gái như vậy, hay là cô cũng làm em gái tôi đi?”
“Nói sau đi, em phải vào làm rồi, em đi trước đây....”
Nói rồi, Hồ Tiểu Nhạc vẫy tay với Trần Thanh, sau đó nhanh chân rời khỏi Starbucks.
Trần Thanh nhìn theo bóng người của Hồ Tiểu Nhạc: “Đúng là không ngờ, trông Hồ Đại Quân như thế mà lại có một cô em gái xinh đẹp và chu đáo đến vậy”.
Ăn xong bữa sáng, Trần Thanh cầm cốc cafe Hồ Tiểu Nhạc tặng mình rồi xách bữa sáng của Hồ Đại Quân, chậm rãi đi về phía công ty.
Khi đến phòng bảo vệ, Trần Thanh nhìn thấy Hồ Đại Quân đang thay đồ, chuẩn bị vào làm.
Trần Thanh đưa đồ cho anh ta.
“Đại Quân, của cậu này!”
Nhìn món đồ Trần Thanh đưa cho mình, Hồ Đại Quân ngơ ngác.
Sau đó anh ta nói: “Anh Thanh, chắc không phải anh được phú bà bao dưỡng đấy chứ? Mời tôi ăn bữa sáng Starbucks như này, tôi không nhận được đâu. Đấy là tiền anh ngủ với người ta mà có, tôi không nhận nổi!”
“Là em cậu nhờ tôi đưa cho cậu, cô ấy nói cậu chưa ăn sáng”, Trần Thanh đáp.
Nghe Trần Thanh nói vậy, vẻ mặt của anh ta bỗng nhăn nhó lại, thấp thỏm nói: “Em gái tôi nhờ anh mang cho tôi hả?”
“Ừ!”
“Anh Thanh, anh nói thật cho tôi biết, anh có chọc ghẹo gì em gái tôi không đấy?”
Hồ Đại Quân căng thẳng nói.
“Cậu coi tôi là loại người gì vậy?”, Trần Thanh vỗ vào người anh ta: “Tôi giống loại người cứ gặp con gái là trêu chọc sao?”
“Cái này thì ai biết được, đến đội trưởng Dương anh còn trêu ghẹo, huống hồ em gái tôi xinh đẹp vậy!”, Hồ Đại Quân lẩm bẩm.
“Anh Thanh, tôi coi anh là anh em, anh tuyệt đối đừng có ý đồ gì với em gái nhà tôi đấy!”, Hồ Đại Quân nói nghiêm túc.
“Được rồi, tôi đảm bảo với cậu!”, Trần Thanh bất lực nói: “Tôi chẳng biết cậu căng thẳng vậy làm gì”.
“Anh Thanh, anh không biết rồi, em gái của Đại Quân là bảo bối trong nhà, chắc chắn cậu ấy phải sốt sắng rồi!”
“Bình thường khi em gái cậu ấy tới đây, bọn em chỉ nhìn có mấy cái thôi mà cậu ấy đã lo lắng chúng em lừa mất em gái!”
“Quý giá lắm, cậu ấy còn sợ bọn em tán mất em gái kìa!”
Mấy người bảo vệ đứng cạnh lần lượt lên tiếng.
Hồ Đại Quân vừa ăn bữa sáng đầy tình yêu vừa nghiêm túc nói: “Cái đám bảo vệ nghèo kiết xác nhà các cậu không tự soi gương xem, các cậu cảm thấy mình với được tới em gái tôi sao? Em gái tôi là sinh viên trường đại học nổi tiếng, là niềm kiêu hãnh của cả nhà. Với năng lực của con bé, sau này có thể trở thành lãnh đạo cấp cao trong công ty. Còn các cậu thì cả đời làm bảo vệ thôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!