Chương 569: Can đảm thận trọng,
thiên phú mạnh mẽ
Sắc mặt Trần Thanh thay đổi, lập
tức đánh ra một chưởng để nghênh
đón, chưởng của hai người va vào
nhau, anh bị luồng sức mạnh kia
đẩy về phía sau mấy bước.
Mà Nguyên Thu không thừa thắng
xông lên, bày ra tư thế phòng thủ,
hai mắt cảnh giác nhìn Trần Thanh.
“Trần Thanh, không ngờ cậu lại là
người như vậy, cho dù có không
đánh lại cậu thì tôi cũng phải giết
cậu”, mặc dù Thẩm Tu rất lạnh
lùng, bình thường không nói nhiều,
nhưng lại trọng tình trọng nghĩa.
Hiện tại Điền Đại Hà vì thử nghiệm
thuốc cho bọn họ mà biến thành
dạng này, nên đương nhiên ông ta
vô cùng tức giận.
“Trần Thanh, tôi muốn biết là vì
sao? Chúng tôi làm gì đắc tội với
cậu sao?”, gương mặt Tạ Đồ cũng
tràn đầy vẻ bi phẫn, nhìn chòng
chọc vào Trần Thanh quát.
“Hai vị tiền bối, tôi không có ý định
làm hại tiền bối Điền, các vị nhìn lại
ông ấy một chút đi”, trong lòng
Trần Thanh thấy rất bất đắc dĩ,
đáng lẽ ban nãy anh nên nói rõ
ràng mọi chuyện trước, ai biết Điền
Đại Hà lại hấp tấp như vậy, ăn luôn
loại thuốc kia.
Nghe Trần Thanh nói như vậy, ba
người bọn họ mới chuyển sự chú ý
của mình về phía Điền Đại Hà, cảm
nhận được hơi thở truyền ra từ trên
người ông ta cũng không hề yếu,
mà ngược lại càng ngày càng bành
trướng, lúc đó bọn họ mới biết mình
đã trách nhầm người ta.
“Thế này…Đây là chuyện gì vậy?”,
gương mặt của hai người kia đỏ
ửng lên, ngượng ngùng nhìn Trần
Thanh hỏi.
Bọn họ vô cùng chắc chắn, Điền Đại
Hà không hề bị thương, mà hình
như còn mạnh hơn so với lúc trước.
Cho nên, việc Trần Thanh hại bọn
họ là không hề xảy ra, chỉ do bọn
họ hiểu lầm.
“Hai vị tiền bối, độc tố ở trong cơ
thể của tiền bối Điền đã ăn sâu bén
rễ rồi, loại thuốc mà tôi luyện chế
để giải độc có tác dụng hơi mạnh,
chính là vì khiến cho độc tố trong cơ
thể của ông ấy nhanh chóng tụ lại,
sau đó bài xuất ra khỏi cơ thể”.
“Vừa nãy ngụm máu tươi mà tiền
bối Điền vừa nhổ ra đó thực ra
chính là máu độc, các vị có thể nhìn
ngụm máu mà ông ấy phun ra
xem”.
Vừa nói, Trần Thanh vừa chỉ ngụm
máu độc mà Điền Đại Hà nhổ ra.
Ba người kia nhìn theo hướng ngón
tay Trần Thanh đang chỉ, vừa hay
nhìn thấy một mảng hoa cỏ bị vũng
máu độc của Điền Đại Hà phun
trúng lúc này đã hoàn toàn khô
héo, không hề còn sức sống bừng
bừng như lúc trước nữa.
“Rất xin lỗi cậu, chúng tôi hiểu
nhầm cậu rồi”, lúc này, Tạ Đồ ngại
ngùng nhìn Trần Thanh, cúi đầu xin
lỗi.
“Nguyên Thu, còn không mau qua
đây xin lỗi sư thúc của cậu đi, vừa
nãy cậu còn dám ra tay với sư thúc
của mình, tôi thấy cậu to gan quá
rồi”, Thẩm Tu đột nhiên nhìn về
phía Nguyên Thu đang đứng bên
cạnh xem kịch, mở miệng quát.
Nguyên Thu đang xem kịch hay, dù
sao thì chuyện vừa rồi cũng hơi cấp
bách, khi ép lui Trần Thanh, anh ta
đã phát hiện ra hơi thở của Điền
Đại Hà mạnh hơn trước, nên biết sợ
là mình đã hiểu lầm Trần Thanh,
cho nên, anh ta cũng không ngại
nhìn sư phụ và Tạ Đồ bị xấu mặt.
Thế nhưng anh ta chưa hề nghĩ tới
chuyện sư phụ mình lại bảo mình đi
xin lỗi, hoang đường nhất chính là,
sư phụ còn bảo mình gọi Trần
Thanh là sư thúc, sư thúc này ở đâu
ra vậy?
Lúc này anh ta đang cảm thấy rất
mờ mịt!
“Thất thần cái gì? Còn không mau
xin lỗi? Có tin tôi quất cậu không”,
Thẩm Tu nhìn thấy Nguyên Thu
đang ngẩn cả người ra, dáng vẻ khó
hiểu, đột nhiên tức giận, sau đó ông
ta chợt đá một phát vào chỗ đầu
gối Nguyên Thu.
Nguyên Thu cũng không dám chống
cự, bị đạp một phát, chân hơi cong
về phía trước, nếu như không phải
anh ta phản ứng nhanh thì sợ là đã
quỳ rạp xuống đất luôn rồi.
“Sư thúc cái gì chứ? Thầy, cậu ta
mới bao nhiêu tuổi, con đã sắp bốn
mươi rồi, sao có thể…”, Nguyên Thu
nhảy vọt ra thật xa, sau đó mới
quay đầu nhìn Thẩm Tu nói.
“Đây là bạn vong niên của sư phụ
cậu, không phải cậu nên gọi là sư
thúc sao?”, Thẩm Tu hừ lạnh một
tiếng, sau đó thở phì phì nói.
“Cái này…”, nghe sư phụ nói vậy,
Nguyên Thu lập tức cười khổ một
tiếng, thế này không phải là làm
khó anh ta sao, anh ta đường
đường là cường giả đỉnh phong võ
tông, thế mà phải gọi một người
thanh niên hai mươi tuổi là sư thúc,
thế này không phải là quá khôi hài
sao.
“Tiền bối Thẩm, đừng mà, chúng ta
đừng nói như vậy”, Trần Thanh lúc
này cũng đã kịp phản ứng lại, cười
khổ một tiếng, khuyên Thẩm Tu.
“Hay lắm, không nói như vậy. Cái
thằng nhóc thối này, cho cậu lợi ích
mà cậu còn không cần, tức chết tôi
rồi”, Thẩm Tu gật nhẹ đầu, câu cuối
cùng ông ta nói với giọng vô cùng
nhỏ.
Ông ta thấy, một võ đạo tông sư
còn trẻ tuổi như vậy mà sức chiến
đấu đã không thua kém gì những
võ đạo tông sư có uy tín lâu năm
kia, như vậy thì chắc chắn phía sau
sẽ có thế lực còn kinh khủng hơn,
dù sao thì người có được một hũ
lớn đựng lá trà Đại Hồng Bào lấy từ
cây Chu Mẫu chắc chắn không phải
là một nhân vật đơn giản.
Cho nên, nếu như Nguyên Thu có
thể làm thân với một người như thế
này, thì chắc chắn sau này sẽ có
được nhiều lợi ích.
Đáng tiếc, cái tên ngu ngốc này lại
không chịu chấp nhận.
“Trần Thanh, cái lão Điền này sao
còn chưa tỉnh lại vậy?”, Tạ Đồ nhìn
Điền Đại Hà ngồi khoanh chân trên
mặt đất, hơi nghi ngờ hỏi Trần
Thanh.
“Tôi nghĩ, hẳn là thực lực lúc trước
của các vị mới ở võ tông đại thành
đúng không, không có chất độc kia
áp chế, sợ là thực lực của ông ấy sẽ
khôi phục lại, có lẽ còn có thể tăng
thêm một bậc”, Trần Thanh mỉm
cười, sau đó mở miệng giải thích.
“Thật sao? Thế…Thế chúng tôi thì
sao? Nếu như độc trong người
chúng tôi được giải hết thì có phải
là sức mạnh của chúng tôi cũng sẽ
được khôi phục lại không?”, nghe
Trần Thanh nói vậy, hai mắt Tạ Đồ
và Thẩm Tu lập tức tỏa sáng, ngay
lập tức vội vàng hỏi.
“Cái đó phải xem vận may của các
vị”, Trần Thanh bất đắc dĩ xua xua
tay, chuyện này anh cũng không
thể xác định một trăm phần trăm
được.
Hơi thở trên người Điền Đại Hà
càng ngày càng mạnh, đến cuối
cùng, lại đột ngột thu lại, hiển nhiên
là ông ta đã đột phá thành công.
Hình ảnh này khiến cho hai người
Tạ Đồ và Thẩm Tu càng hâm mộ
hơn, nếu biết trước thì bọn họ đã
ăn luôn viên thuốc đó rồi.
“Tốt, hẳn là tiền bối Điền sẽ tỉnh lại
ngay thôi, hai người các vị ai ăn
trước đây?”, sau đó, Trần Thanh lại
móc ra hai bình ngọc, đưa cho hai
người bọn họ, hỏi.
“Cùng nhau đi”, hai người Tạ Đồ và
Thẩm Tu liếc nhìn nhau một cái,
sau đó cùng mở nắp bình ra, uống
thuốc vào.
Đợi đến khi cả hai người bọn họ ai
nấy đều nhổ ra một ngụm máu độc
thì sau đó liền tiến vào trạng thái
thiền.
Đúng lúc này, Điền Đại Hà đã tỉnh
lại, sau khi ông ta mở mắt chỉ muốn
thét lên một tiếng để diễn tả niềm
vui sướng của mình.
Trần Thanh lắc mình một cái, đi
thẳng tới trước mặt Điền Đại Hà, bổ
một chưởng về phía ông ta.
Điền Đại Hà vốn còn muốn điên
cuồng gào thét một phen để giải
tỏa, kết quả là Trần Thanh đánh
đến một chưởng, nên ông ta chỉ có
thể nghênh đón.
Trong khoảng thời gian ngắn,
Nguyên Thu lại trợn tròn mắt, thế
này là như nào vậy?
Không phải vừa nãy hiểu lầm đã
được gỡ bỏ rồi sao? Sao lại đánh
nhau rồi?
“Suỵt!”
Đánh ra một chưởng ngăn lại tiếng
thét dài của Điền Đại Hà rồi, Trần
Thanh mới đưa tay ra hiệu im lặng
với ông ta, sau đó chỉ về phía Tạ Đồ
và Thẩm Tu đang ngồi khoanh chân
trên mặt đất.
Ban đầu Điền Đại Hà còn cảm thấy
khó hiểu, nhưng khi ông ta nhìn
thấy động tác ra hiệu im lặng của
Trần Thanh và thấy Tạ Đồ cùng với
Thẩm Tu đang ngồi dưới đất, ông
ta vội vàng che miệng mình lại, trên
mặt lộ ra vẻ may mắn.
Lúc này Nguyên Thu mới hiểu rõ
chuyện gì xảy ra, điều này khiến
cho anh ta hiểu được Trần Thanh
hơn một chút nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!