Chương 585: Áo khoác màu đen
Trần Thanh gật đầu, không nói
chuyện, bình thường từ đây đến
sân bay phải mất ít nhất nửa tiếng.
Nói cách khác, nếu anh muốn đuổi
kịp chuyến bay này thì phải đến đó
trong vòng hai mươi phút.
Trần Thanh đã tăng tốc độ cho xe
chạy lên mức cao nhất có thể, lúc
này vẫn còn rất nhiều xe ở trên
đường, nhưng với kỹ thuật lái xe
của anh, tốc độ không chậm đi mà
nó còn dũng mãnh đến cực điểm.
Khi đến chỗ ít xe, Trần Thanh lập
tức tăng tốc độ lên mức cao nhất,
xe của anh như một tia chớp, xuyên
qua dòng xe chạy trên đường một
cách điên cuồng.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Thu
ngồi trên một chiếc xe điên cuồng
như vậy, mà Tăng Kim Lai ở bên
cạnh thì đã từng nhìn thấy rồi.
Xe chạy rất nhanh, cảnh sát giao
thông ở bên kia đã chú ý tới từ lâu
rồi.
Tuy nhiên, khi đội trưởng của bọn
họ nhìn thấy biển số xe, bọn họ lập
tức làm cho con đường ở phía trước
thông thoáng hơn.
Sau đó, xe của anh chạy thẳng một
lèo, tốc độ mau chóng tăng lên.
Tuy trong lòng Trần Thanh nóng
như lửa đốt nhưng cũng phát hiện
có điều gì đó không bình thường,
nghĩ tới chiếc xe này là của Nguyên
Thu nên anh lập tức hiểu rõ.
Không đến mười lăm phút, Trần
Thanh đã lái xe đến sân bay, có
Nguyên Thu đi cùng nên anh và
Tăng Kim Lai có thể đi thẳng vào lối
đi đặc biệt, cuối cùng cũng đến nơi
trước khi máy bay cất cánh.
“Anh Nguyên, cảm ơn anh rất
nhiều. Sau này nếu có chuyện gì,
anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết,
tôi nhất định sẽ không từ chối”, tại
lối vào máy bay, Trần Thanh nói lời
cảm ơn với Nguyên Thu.
"Khách sáo với tôi như vậy làm gì?
Nếu như sau này thật sự có chỗ cần
dùng tới cậu, ông anh này chắc
chắn sẽ không khách sáo với cậu.
Được rồi, nhanh đi lên máy bay đi,
tôi sẽ chờ cậu", trong lòng Nguyên
Thu hơi động rồi lập tức lên tiếng.
Trần Thanh không nói thêm gì nữa
mà cùng Tăng Kim Lai lên máy bay,
hai người vừa lên thì cửa máy bay
mới đóng lại.
Nhìn thấy Trần Thanh đi vào trong,
trong lòng Nguyên Thu vô cùng xúc
động, thằng nhóc này là người thích
mềm, không thích cứng, lại trọng
tình trọng nghĩa. Tốt nhất là sau
này làm việc chung với Trần Thanh
thì phải thẳng thắn thành khẩn,
chơi mấy trò khôn vặt thì sẽ không
bao giờ có được tình bạn của anh.
Bởi vì có quan hệ với Nguyên Thu,
tốc độ của máy bay nhanh hơn
trước rất nhiều, bọn họ chỉ mất một
tiếng rưỡi là có thể hạ cánh xuống
sân bay thành phố Nam Hải.
Trần Thanh và Tăng Kim Lai mau
chóng xuống máy bay, khi hai người
đi ra sân bay thì đã có người đợi
sẵn ở bên ngoài rồi.
Trước khi Tăng Kim Lai lên máy
bay, anh ta đã sắp xếp người tới
đón.
Trần Thanh rất yên tâm đối với
Tăng Kim Lai, anh không cần phải
dặn bất cứ chuyện gì, Tăng Kim Lai
đã sắp xếp rất tốt, điều này làm cho
người ta vô cùng thoải mái.
Sau khi xuống máy bay, Trần Thanh
lập tức gọi điện thoại cho đám
người Tật Phong, khi biết tin không
có ai đến gây sự thì lúc này anh mới
thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Trần Thanh vừa mới ngồi lên
xe, chuẩn bị đi đến hồ Lộc Minh,
điện thoại của anh bỗng nhiên vang
lên, số điện thoại gọi đến là của Tật
Phong.
“Tật Phong, có chuyện gì vậy?”, sau
khi Trần Thanh ấn nút nghe máy
liền hỏi thẳng cậu ta.
"Haha... Thằng ranh, cậu chính là
Trần Thanh đúng không, vợ cậu và
các anh em của cậu đều nằm trong
tay tôi, nếu cậu muốn bọn họ không
xảy ra chuyện gì thì cậu phải đến
hồ Lộc Minh một mình. Hãy nhớ
đấy, nếu cậu mang theo một người
đến đấy thì con tin sẽ chết đi một
người, cho nên cậu hãy suy nghĩ
cho thật kỹ".
Giọng nói phát ra ở đầu dây bên kia
cũng không phải là giọng nói của
Tật Phong mà là một giọng nói rất
khó nghe, âm thanh này rõ ràng là
đã được xử lý để đổi giọng nói.
“Cuối cùng thì anh là ai?”, trái tim
của Trần Thanh chợt chùng xuống
khi nghe thấy lời nói của đối
phương, từ lúc anh vừa gọi điện cho
Tật Phong đến khi người này gọi lại
cũng chưa đầy mười phút.
Nhưng mà đối phương lại có thể
phá được tầng phòng ngự của bọn
người Tật Phong trong vòng chưa
đầy mười phút, rõ ràng thực lực của
đối phương rất là mạnh.
“Cậu không cần biết tôi là ai, chỉ
cần làm theo lời tôi nói là được”, đối
phương không đợi Trần Thanh nói
thêm câu nào liền cúp điện thoại.
“Trần gia, chuyện gì xảy ra vậy?”,
nhìn thấy sắc mặt của anh cực kỳ
xấu, Tăng Kim Lai vội vàng hỏi.
“Bọn họ đã thành công rồi nhưng
chuyện này nếu làm như vậy mà có
thể khiến tôi đầu hàng thì bọn họ
thật là quá coi thường tôi”, Trần
Thanh biết chuyện này phải làm
thật tàn nhẫn mới được, nếu không
thì sau này ai cũng làm như vậy,
không phải anh sẽ mệt chết sao.
Anh muốn tất cả mọi người không
dám động đến người nhà của anh.
Nếu như nhà họ Mộ Dung đã ra mặt
thì cứ biến nhà họ Mộ Dung thành
con gà để giết gà dọa khỉ đi.
Trần Thanh nhanh chóng lái xe đi
đường vòng đến dưới ngọn núi, kêu
Tăng Kim Lai ở đây đợi mình rồi
xoay người lao thẳng lên núi.
Anh biết rằng nếu như hồ Lộc Minh
đã bị đối phương kiểm soát mà anh
lại ngang nhiên đi lên núi thì sẽ
không có cách nào để giải cứu một
cách bí mật, cho nên anh đã đưa ra
quyết định này.
Tốc độ của Trần Thanh rất nhanh,
sau khi đột phá lên võ đạo tông sư,
anh chưa từng dùng hết sức để
trùng kích sâu vào, không ngờ chưa
tới một phút đồng hồ mà anh đã từ
dưới chân núi lên tới đỉnh núi.
Sau khi lên đến đỉnh núi, Trần
Thanh không vội ra tay mà tháo
Tiểu Thải ra khỏi cổ tay rồi để nó
lẻn vào trong.
Phải biết là camera giám sát trên
đỉnh núi được bố trí xuyên suốt,
hoàn toàn không có góc chết, nếu
muốn lẻn vào mà không để cho đối
phương biết được thì phải tránh
những camera này, chẳng qua là
các phương pháp thông thường
không có tác dụng gì.
Vì vậy, Trần Thanh đã để cho Tiểu
Thải hành động, anh dùng đôi mắt
xuyên thấu để quan sát những máy
camera kia, sau đó ra lệnh cho Tiểu
Thải lao ra chặn camera lại, còn anh
thì mau chóng lướt qua.
Dù sao thì ở trên núi có một con rắn
nhỏ cũng chẳng có gì lạ, cho dù có
người nhìn thấy cũng không ngạc
nhiên.
Trần Thanh chỉ mất một phút để đi
từ chân núi lên đỉnh núi, nhưng khi
đi vào trong lại mất hẳn năm phút,
điều này khiến Trần Thanh hơi
khâm phục người đã làm ra hệ
thống giám sát bí mật này.
Khi anh ẩn nấp vào trong, tại phòng
khách của biệt thự số một của khu
biệt thự, Nam Cung Yến, Giang Tử
Phong, Mặc Uyên và đám người Tật
Phong đều đang ở trong này.
Nhưng ngồi trên ghế sô pha trong
phòng khách là một người đàn ông
mặc áo khoác có mũ màu đen khiến
người ta không thể thấy rõ khuôn
mặt của anh ta, những người xung
quanh đều không nói tiếng nào, ánh
mắt nhìn về phía người này với vẻ
sợ hãi.
"Nam Cung Yến, vốn dĩ lần này
chúng tôi đến đây là để giết cô.
Tình huống bây giờ lại khá tốt,
chúng tôi sẽ dùng cô để dụ Trần
Thanh đi ra. Như vậy thì hai người
có thể làm một đôi uyên ương cùng
chung số phận. Không phải là rất kỳ
diệu sao!”, tiếng cười của người đàn
ông giấu mặt vô cùng quái dị, sau
đó lại lên tiếng đe dọa.
Mặc dù Nam Cung Yến rất lo lắng
nhưng cô không còn cách nào khác,
trong lòng chỉ có thể cầu mong
Trần Thanh đừng đến đây, bởi vì
nếu anh cũng đến đây thì thật sự
không còn hy vọng gì nữa.
"Chỉ bằng vào đám vô dụng các
người chỉ biết dùng độc cho vào đồ
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!