Chương 588: Đỉnh cao
"Trốn? Đừng hòng chạy trô
́
n, trừ
mấy người ra thì những người khác
đã ngã xuống cả rồi, chỉ còn lại hai
người có thể đứng, cho nên, bó tay
chịu trói là đường ra duy nhất của
hai người”, Trần Thanh cười lạnh
một tiếng, sở dĩ anh dùng độc,
chính là vì để tìm ra chứng cứ nhà
họ Mộ Dung ra tay với bọn họ, chỉ
cần giữ lại Mộ Dung Phong này, lần
này nhà họ Mộ Dung không chết
cũng phải bị lột một tầng da.
Nếu không, Trần Thanh căn bản sẽ
không quanh co lòng vòng với bọn
họ, trực tiếp ra tay giải quyết những
người này là được rồi.
"Bà xã, em cứu bọn họ tỉnh lại trước
đi đã”, Trần Thanh vẫy vẫy tay với
Nam Cung Yến, sau đó cầm lấy một
bình thuốc, để cho bà xã mình giải
độc cho những người này.
Thật ra độc mà Trần Thanh dùng
cũng không phải là độc mạnh, sẽ
làm người bủn rủn mất sức, chỉ cần
ăn thuốc giải vào, trong vòng một
phút sẽ được giải độc.
Ngay lúc này, bầu trời trên đỉnh đầu
lại truyền đến một tiếng nổ vang
rền, nghe âm thanh từ xa đến gần
này, đây rõ ràng là tiếng của máy
bay trực thăng.
"Người của Long Tổ đã tới, ngoài
ra, lát nữa bọn họ sẽ phát sóng trực
tiếp mấy người, một khi xác định
được thân phận của mấy người, vậy
nhà họ Mộ Dung thảm rồi”, Trần
Thanh cười tủm tỉm nhìn Mộ Dung
Phong, nói.
Nghe thấy lời nói của anh, Mộ Dung
Phong cùng lão già kia sắc mặt đều
trở nên vô cùng khó coi.
"Xem ra lần này thật sự chạy không
thoát”, lão già kia nhìn từng bước
ép sát của Trần Thanh, lúc này bất
đắc dĩ lắc đầu nói.
"Không sai, hôm nay cho dù như
thế nào hai người đều không trốn
thoát được đâu, Mộ Dung Phong,
còn không cởi bỏ lớp ngụy trang
xuống?”, giọng của anh rất nhẹ
nhàng, hiếu kì hỏi Mộ Dung Phong.
"Cậu chủ, xin lỗi cậu”, lão già cảm
nhận được hơi thở trên người Trần
Thanh, trong mắt lập tức lộ ra vẻ
tuyệt vọng, ngay sau đó, ông ta
túm lấy Mộ Dung Phong kéo về bên
người, đồng thời hâ
́
t tay lên, vỗ
mạnh về phía anh ta.
"Đáng chết”, cảm nhận được hành
động của lão già, sắc mặt Trần
Thanh lập tức biến đổi, lão già này
muốn giết Mộ Dung Phong, đến lúc
đó cho dù có bắt được những người
khác, cung không có kh ̃ ả năng đến
nhà họ Mộ Dung để hỏi tội.
Lúc này cả người Trần Thanh lóe
lên, một luồng chân khí chém mạnh
về phía lão già kia.
"A...”
Mộ Dung Phong không ngờ rằng thế
mà lão già vẫn luôn bảo vệ mình lại
đột nhiên ra tay nặng với mình như
thế, nhưng anh ta đường đường là
cậu chủ nhà họ Mộ Dung, thế mà
bây giờ lại phải chết trong tay lão
già bảo vệ mình, thật sự quá châm
chọc.
Mà càng châm chọc hơn chính là,
lúc này kẻ địch của mình lại muốn
bảo vệ mình.
"Còn không ra sao? Nếu không ra,
cậu chủ nhà mấy người sẽ bị đánh
chết”, lúc Trần Thanh cách Mộ
Dung Phong một đoạn, đột nhiên
mở miệng hô lên.
"Ha ha... Không ngờ rằng ḷai co
́
người có thể phát hiện ra được sự
tồn tại của tôi, có chút thú vị”, ngay
lúc này, một giọng nói cực kì âm
trầm truyền đến.
Mà lão già lúc đầu muốn đánh chết
Mộ Dung Phong lại túm lấy anh ta,
hai người cùng nhau lùi ra phía sau.
"Cậu chủ, xin lỗi, vừa rồi tôi vì
muốn kéo dài thời gian nên mới nói
như vậy, chờ sau khi mọi chuyện
kết thúc, nhất định tôi sẽ chịu
phạt”, sau khi lão già kéo Mộ Dung
Phong thoát ra, lúc này mới nói với
anh ta.
"Không ngờ rằng, đường đường là
nhà họ Mộ Dung, ḷai co
́người cấu
kết với Vu Thần Giáo, xem ra, nhà
họ Mộ Dung này đúng là không cần
thiết phải tồn tại”, Trần Thanh cười
lạnh một tiếng, chỉ với việc Mộ
Dung Phong làm ra, còn chưa đủ để
dao động địa vị của nhà họ Mộ
Dung.
Mà người trước mắt này lại không
giống, chỉ nói đến hơi thở thôi, anh
đã cảm nhận được hơi thở giống với
Đằng Hạ như đúc, cho nên mới xuất
hiện một màn ép buộc, không nghĩ
tới người này thế mà thật xuất hiện.
"Vu Thần Giáo? Trần Thanh, đừng
có mà ngậm máu phun người, lão
già này cũng không phải người của
Vu Thần Giáo”, lão già đột nhiên
xuất hiện kia cười lạnh một tiếng,
sau đó đánh mạnh một chưởng về
phía Trần Thanh.
"Hai người đi mau, tôi sẽ ngăn cậu
ta lại”, lão già kia hô lên với hai
người Mộ Dung Phong.
"Ngăn cản tôi? Ông đúng là rất tự
tin, tôi cũng muốn nhìn xem ông lấy
cái gì để ngăn cản tôi”, Trần Thanh
cười lạnh một tiếng, sau đó không
chút do dự đánh về phía ông ta.
"Muốn chết”, cảm nhận được sự
khinh thường của Trần Thanh, lão
già kia tức điên lên.
Rõ ràng là đang xem thường mình!
Mộ Dung Phong và lão già còn lại
nhìn thấy vậy liền biết, nếu không
chạy, sợ rằng sẽ thật sự phải viết di
chúc ở đây.
Chỉ là, chân khí trong cơ thể của hai
người bọn họ bị Trần Thanh hạ độc
chặn lại, cho dù có muốn tăng tốc
độ lên cũng không thể.
"Đi cướp máy bay trực thăng”, hai
người bọn họ liếc nhau một cái, lúc
này hai người nhanh chóng chạy ra
bên ngoài, mà máy bay trực thăng
của Long Tổ cũng đã hạ xuống.
"Cút ngay cho tôi”, đương nhiên
Trần Thanh cảm nhận được mục
tiêu của hai người Mộ Dung Phong,
tình hình lúc đầu còn rất tốt, nếu
như vậy mà vẫn có thể để anh ta
chạy mất, vậy thì đúng là quá mất
mặt.
Lúc này Trần Thanh ra tay điên
cuồng, lão già kia giống như một
con thuyền nhỏ trong gió to sóng
lớn, không ngừng chao đảo dưới sự
tấn công của anh.
Cảm nhận được những đòn tấn
công hung ác của Trần Thanh, rốt
cuộc lão già kia cũng phải thay đổi
sắc mặt, trước đó ông ta còn có
chút khinh thường, cho rằng mình
đường đường là đỉnh phong võ
tông, thế mà còn phải ra tay đối
phó với một thanh niên khoảng hai
mươi tuổi như thế này thì thật sự
quá mất mặt.
Thế nhưng bây giờ, ông ta đã
không còn nghĩ như vậy nữa.
Ai nói thực lực của người trẻ tuổi
này không cao? Trần Thanh này
đúng là một tên quái vật, một tên
biến thái.
Chỉ mới vào võ đạo tông sư, thế mà
đã có thể ngăn chặn đỉnh phong võ
tông như ông ta, mà căn bản nhất
chính là, Trần Thanh không sợ
những đòn tấn công của ông ta,
cho dù ông ta có tấn công kiểu gì,
anh cũng đều phá được chỉ với một
quyền.
Ngay lúc này, hai người Mộ Dung
Phong đã chạy đến trước máy bay
trực thăng, mà người lái máy bay
trực thăng chính là phó tổ trưởng
của Long Tổ ở thành phố Nam Hải -
Vinh Dương, tay lái phụ là Phạm
Thanh Thanh.
"Nhanh lái máy bay đi”, hai người
bọn họ chui lên máy bay trực thăng,
nhanh chóng đóng cửa khoang lại,
đồng thời uy hiếp nói với Vinh
Dương.
"Cậu Mộ Dung, tự giới thiệu một
chút, tôi tên là Vinh Dương, trước
mắt là phó tổ trưởng của Long Tổ ở
thành phố Nam Hải, rất vui vì được
phục vụ cậu”, trên mặt Vinh Dương
lộ ra một nụ cười vui vẻ, sau đó
nhấn một cái nút ở bên cạnh.
"Răng rắc...”
Ngay lúc Mộ Dung Phong còn đang
kêu gào, trên ghế ngồi đột nhiên
xuất hiện một loạt cơ quan, khoá
chặt lấy hai tay hai chân của Mộ
Dung Phong và lão già kia, ngay cả
cổ cũng không ngoại lệ.
"Cái này... Đây là cái quỷ gì?”, Mộ
Dung Phong hoàn toàn sụp đổ, vốn
còn muốn uy hiếp người điều khiển
máy bay trực thăng đưa bọn họ đi,
thế nhưng ai biết được lại xuất hiện
chuyện khiến người ta sụp đổ như
vậy.
"Không có gì, đây là đồ tốt mà Long
Tổ chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho
võ giả, chỉ cần đeo cái này lên, cho
dù có thực lực mạnh hơn cậu cũng
phải cúi đầu phục tùng”, Vinh
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!