Chương 592: Gia tộc hơn một trăm
năm lịch sử
"Dám nói thêm một câu thì để
mạng của ông lại đi", không chờ
Hách Viễn Phương nói gì, Trần
Thanh ngang ngược nói.
Quả nhiên ông ta vừa định nói gì
nhưng nghe anh nói vậy thì ngậm
miệng lại ngay, có điều ánh mắt
ông ta nhìn Trần Thanh rất oán
độc, song anh không hề để ý.
Vinh Dương đứng cạnh anh cười
khổ, ông ta đã đoán trước được kết
quả này rồi.
Khoan nói đến Trần Thanh, nếu ông
ta là anh thì có lẽ ông ta cũng
không bỏ qua cho đối phương dễ
dàng như vậy rồi.
"Đi!", Hách Viễn Phương biết
chuyện ngày hôm nay đã hoàn toàn
thất bại nhưng ông ta cũng có toan
tính trong lòng, cho dù thực lực ông
ta đã bị phế đi nhưng không phải ai
cũng có thể làm khó ông ta được.
Không lâu sau, người của Hách Viễn
Phương đưa ông ta rời khỏi đây,
còn Mộ Dung Phong và lão già kia
thì đương nhiên không thể mang đi
được.
"Được rồi, chuyện ở đây đã xong,
ông dẫn người đi đi. Nhớ chú ý đề
phòng nhé, đừng để bọn người này
chạy mất", chờ đám Hách Viễn
Phương đi rồi, Trần Thanh nói với
Vinh Dương.
"Cậu Trần, vậy chúng tôi xin phép
đi trước", Vinh Dương không dám
chần chừ, chung quy cậu chủ nhà
Mộ Dung này đã cấu kết với Vu
Thần Giáo, bây giờ còn bị Long Tổ
bắt lại, dù thế nào thì nhà Mộ Dung
cũng không rửa sạch hết hiềm nghi
được.
"Ừm", anh gật đầu.
Vinh Dương lập tức hợp sức với
nhóm Phạm Thanh Thanh để đưa
cả Liên Quần lên trực thăng, còn Mộ
Dung Phong và lão già kia, để tránh
cho hai người này tỉnh lại rồi bỏ
trốn, Trần Thanh phá hủy cả đan
điền của họ.
Nếu như giết chết những kẻ này
theo ý muốn của Trần Thanh thì
cũng được, nhưng sau lưng chúng
còn có nhà Mộ Dung, chuyện này
vừa hay có thể làm lý do để đối phó
với gia tộc này. Nếu Long Tổ ra sức
thì có thể nhân cơ hội này loại bỏ cả
nhà Mộ Dung.
Có điều, anh cũng không cho rằng
nhà Mộ Dung sẽ bị tiêu diệt dễ dàng
như vậy, cho dù thực lực của Long
Tổ rất mạnh nhưng cũng không thể
giải quyết nhanh gọn việc đó. Suy
cho cùng, theo như lời của nhóm Tạ
Đồ thì gia tộc kia vẫn còn chỗ xoay
xở, và kể cả những ông cụ ấy cũng
không thể đối phó với con bài chưa
lật đó được.
Thảo nào những gia tộc tồn tại trên
một trăm năm đều không có nhà
nào là hiền lành, nếu có thì có lẽ
cũng đã bị những gia tộc khác thâu
tóm trong dòng chảy của lịch sử rồi.
Khi Vinh Dương đã dẫn người rời
khỏi đây, Trần Thanh thở phào.
Mặc dù lần này đã giải trừ được mối
nguy cơ nhưng lòng anh lại bắt đầu
thấy gấp gáp.
Trong số những thuộc hạ của anh
không có một người nào có thể tự
mình đảm đương một thế lực, chỉ
có võ đạo tông sư mới có thể làm
vậy, dĩ nhiên tiền đề là không gặp
được võ giả cùng cấp bậc hoặc
thậm chí là cao hơn, nếu không thì
rất khó để quyết định thắng thua.
Mà sau khi võ giả đạt tới võ đạo
tông sư, cám dỗ lớn nhất đối với họ
chính là tăng thực lực, vì vậy việc
quan trọng nhất của anh bây giờ là
luyện chế ra đan dược có thể làm
tăng sức mạnh của võ giả, sau đó
dùng một biện pháp ổn thỏa để phổ
biến nó ra ngoài.
Trong lúc suy nghĩ, Trần Thanh đã
đi tới phía sau biệt thự số hai, biệt
thự số một đã bị tàn phá trong trận
đánh trước đây nên không thể ở
được.
"Chồng ơi, hu hu...", Trần Thanh
vừa tới cửa thì Nam Cung Yến chạy
ra khỏi biệt thự, ôm chầm lấy anh
mà nức nở.
"Đừng sợ, có chồng ở đây, em
không bao giờ phải sợ cả", cảm
nhận được sự bất lực của Nam
Cung Yến, anh lập tức ôm cô, vừa
vỗ lưng vừa nhẹ nhàng an ủi.
Đây là lần đầu tiên Nam Cung Yến
gọi anh như vậy, xem ra cô đã hoàn
toàn chấp nhận anh rồi.
Nghĩ đến đây, lòng Trần Thanh lập
tức nóng như lửa.
Phải biết rằng, bây giờ anh đã đột
phá đến võ đạo tông sư, đồng
nghĩa với việc anh có thể...
Trần Thanh nóng cháy nhìn Nam
Cung Yến, khao khát được ôm cô
lên phòng ngay bây giờ.
"Cẩu độc thân chúng ta hâm mộ
chết rồi!"
"Rải cơm chó ngay trước mặt mọi
người cơ!"
"Bớt ngược chó giùm đi nha!"
Thấy dáng vẻ của Nam Cung Yến và
Trần Thanh, Tuyên Hoàng và những
người khác có việc ra ngoài cực kỳ
ghen tị, ước gì có thể thay thế với
người ta.
Giang Tử Phong thì hét ầm lên, rõ
ràng là họ cũng chúc phúc cho hai
người.
"Hừ, lát nữa tôi sẽ kiểm tra tiến độ
tu luyện của mấy người, không làm
tôi hài lòng thì để xem tôi sẽ trị mấy
người thế nào!", sự dịu dàng lãng
mạn vừa hiện lên đã bị cắt ngang,
Trần Thanh kêu khổ thấu trời, tức
giận trợn trắng mắt nhìn đám người
kia.
Nghe thấy anh nói vậy, họ lập tức
biến sắc mắt, nhanh chóng lủi đi.
Nhóm Từ Tịnh Nhã cũng mau chóng
vào nhà, quấy rầy thế giới của Trần
Thanh và Nam Cung Yến vào lúc
này chắc chắn không phải là một
lựa chọn sáng suốt.
Giờ thì sao Nam Cung Yến có thể
không biết xấu hổ tiếp tục dựa vào
lòng anh được? Cô lập tức đẩy anh
ra, hờn dỗi nói: "Tại anh hết, họ
nhìn mà cười cho".
"Thẹn thùng gì nữa, chúng ta là vợ
chồng lâu rồi mà, cho chồng hôn cái
nào", khó khăn lắm mới có cơ hội
được Nam Cung Yến chủ động, anh
lập tức kéo cô vào lòng.
"Ôi, anh thả ra, nhiều người đang
nhìn kìa!", bị hành động của Trần
Thanh làm cho giật mình, theo phản
xạ cô muốn giãy giụa nhưng cuối
cùng vẫn không thể thoát ra khỏi
hai cánh tay của anh.
"Vợ ơi, anh nhớ em quá!", Trần
Thanh cúi đầu nhìn cánh môi anh
đào đỏ thắm của Nam Cung Yến,
lòng anh rung động, hôn xuống.
Nam Cung Yến cũng không ngờ tới
anh sẽ có hành động như vậy, tâm
trí trở nên mơ hồ, phản ứng của cô
vào trong mắt anh lại trở thành
ngầm đồng ý nên anh cũng không
khách sáo nữa.
Khi môi hai người chạm vào nhau,
ban đầu Nam Cung Yến còn hơi
kháng cự nhưng dần dần cũng bị sự
nhiệt tình của Trần Thanh đốt cháy,
hai người âu yếm nhau mà quên
mất mình đang ở trước cửa biệt
thự.
"Khụ khụ..."
Ngay khi nụ hôn của hai người trở
nên kịch liệt, đột nhiên có một tiếng
ho vang lên.
Trần Thanh và Nam Cung Yến đang
chìm đắm trong ngọt ngào chợt
bừng tỉnh, cô đẩy anh ra, chạy
thẳng vào trong biệt thự.
"Trời đất, ai vậy hả? Không biết
quấy rầy người khác thì sẽ xui xẻo
à?", đang hôn sướng thì bị tiếng ho
làm phiền, Nam Cung Yến cũng
chạy mất, Trần Thanh lập tức nổi
giận, quát mắng không hề nể nang
ai.
"Xui xẻo? Con nói ai sẽ xui thế?",
lúc Trần Thanh nhìn qua, người vừa
nói lại trêu chọc anh.
"Tôi nói...A, chủ…Chủ tịch, sao chú
lại đến đây?", nghe thấy lời đùa cợt
ấy, Trần Thanh không nghĩ ngợi gì
mà tiếp tục nói, nhưng khi nhìn thấy
người đó là ai thì miệng lại lắp bắp.
"Cháu nói chủ tịch bị xui xẻo à?",
Nam Cung Minh Đức bực mình nhìn
anh, không vui nói.
"Không...Không phải, cháu không
nói chủ tịch bị xui xẻo, cháu nói chú
bị...Không phải, cháu không có nói
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!