Chương 593: Cổ quái kỳ lạ
Trần Thanh rất muốn vả mình hai
cái, cũng may Nam Cung Minh Đức
không để ý, mà quay người đi vào
trong biệt thự.
Trần Thanh vội vàng đi theo, trong
đầu đang suy nghĩ rốt cuộc ông lão
này đến chỗ anh làm cái gì?
Ch
̉
ăng lẽ Nam Cung Minh Đức cũng
biết chỗ bọn họ bị đánh lén? Cho
nên tới xem một chút?
Thế nhưng cũng không đúng!
Chuyện đó mới xảy ra chưa được
bao lâu, Nam Cung Minh Đức không
có khả năng biết nhanh như vậy
được!
Trong lòng suy nghĩ những chuyện
lung ta lung tung này, đến phòng
khách trong biệt thự, Trần Thanh
mới lúng túng phát hiện ra trong
phòng khách không có bất kỳ ai,
muốn sai người đi pha trà cũng
không được.
Rơi vào đường cùng, Trần Thanh
đành phải để ông ngồi chờ ở phòng
khách một lúc, anh thì chạy đi pha
trà.
Bố vợ tới, đương nhiên không thể
uống trà kém chất lượng được, lúc
này Trần Thanh lấy một ít lá trà mà
anh lấy được từ chỗ ông cụ ra, lúc
trước ông cụ còn không nỡ uống lá
trà này.
"Cháu và Yến cung đã ̃ kết hôn được
một khoảng thời gian rồi nhỉ?”, Nam
Cung Minh Đức ngồi xuống bắt đầu
thưởng thức trà, thưởng thức nửa
ngày, rốt cuộc mới mở miệng nói.
"Vâng ạ”, anh khẽ gật đầu.
"Vậy cháu gọi chú một tiếng bố
cũng không quá đáng chứ?”, Nam
Cung Minh Đức híp mắt, sau đó
uống một ngụm trà, hài lòng nói.
"Không quá đáng”, Trần Thanh hơi
sững sờ, chỉ vì chuyện này sao?
"Vậy cháu còn gọi là chủ tịch, thằng
nhóc thối, nếu mà còn gọi chú là
chủ tịch, có tin chú đánh cháu hay
không”, Nam Cung Minh Đức đột
nhiên trừng mắt, sau đó hầm hừ nói
với Trần Thanh.
"Bố, bố đừng nóng giận, uống trà
đi”, Trần Thanh nghe xong, vội
vàng đổi cách gọi, nhưng mà trong
lòng rất đắc ý, xem ra chẳng mấy
chốc nữa sẽ được ôm người đẹp về
nhà rồi.
"Nếu con đã gọi bố một tiếng bố,
vậy có một số việc bố cũng không
thể không hỏi”, Nam Cung Minh
Đức ho khan hai tiếng, vẻ mặt có
chút lúng túng, tiếp đó mới nói:
“Hai đứa cũng đã kết hôn lâu như
vậy rồi, vậy tại sao... vì sao mà Yến
còn không có động tĩnh gì?”
"Động tĩnh gì?”, nghe thấy ông hỏi
vậy, Trần Thanh lập tức ngây
người, sau đó cảm thấy buồn phiền,
nghi ngờ hỏi ngược lại.
"Đần, con đúng là đồ đần”, nhìn
thấy dáng vẻ đó của Trần Thanh,
Nam Cung Minh Đức lập tức giận
dữ, lúc này cầm lấy một quyển sách
bên cạnh lên, gõ mạnh vào đầu anh
hai lần.
"Bụng đó, bố đang chờ được bế
cháu ngoại đây”, sau đó, Nam Cung
Minh Đức chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép nói với Trần Thanh.
"À…” nghe thấy ông nói vậy, anh
lập tức hiểu ra, sau đó cũng có chút
lúng túng.
Phải trả lời như thế nào đây?
Ch
̉
ăng lẽ ḷai nói thật, ngay từ đầu là
con gái của bố không cho con lên
giường, về sau là bởi vì công pháp
mà anh tu luyện.
Trần Thanh dám đảm bảo, nếu như
anh nói như vậy, chỉ sợ sẽ bị đánh
mạnh hơn.
"Bố, sức khoẻ của con và Yến đều
rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì,
có lẽ điều này còn liên quan đến
vấn đề xác suất”, đối mặt với câu
hỏi của bố vợ, Trần Thanh lập tức
thấy hơi lúng túng, lúc này mới bất
đắc dĩ nói.
"Con không phải bác sĩ sao? Không
phải y thuật của con rất cao siêu
sao? Làm sao? Bác sĩ không biết tự
khám sao?”, Nam Cung Minh Đức
trừng mắt, sau đó hầm hừ nói.
"Bố, bọn con sẽ cố gắng, nhất định
sẽ cố gắng”, Trần Thanh toát cả mồ
hôi, người bố vợ này thật sự quá
hung dữ.
"Thằng nhóc thối, con đừng nói với
bố là đã lâu như vậy rồi, mà con
vẫn không giải quyết được bà xã
con đấy nhé?”, nhìn vẻ mặt xấu hổ
của anh, tay già đời Nam Cung Minh
Đức lập tức phát hiện ra sự thật,
tức giận hỏi.
"Bố, không có chuyện gì đâu, tình
cảm của con và Yến cực kì tốt,
không phải vừa rồi bố cũng thấy
được sao”, nghe bố vợ nói vậy,
Trần Thanh cảm giác mình đã sắp
không chống đỡ được nữa.
"Được rồi, bố mặc kệ chuyện của vợ
chồng trẻ hai đứa, nhưng mà, bố
chỉ có một yêu cầu, trước khi hết
năm nhất định phải mang thai, bố
đang chờ bế cháu ngoại đấy”, Nam
Cung Minh Đức kiên quyết nói.
"Cái gì?”, nghe thấy ông nói vậy,
Trần Thanh lập tức trợn tròn mắt,
mọi chuyện còn chưa ra gì mà
muốn mang thai, bố vợ này cũng
quá không biết phải trái.
"Được rồi, cứ quyết định như thế đi.
À, đúng rồi, quên mất việc chính.
Ông cụ muốn gặp con một lần”,
dường như Nam Cung Minh Đức
nghĩ tới điều gì, sau đó mở miệng
nói.
"Ông cụ? Ông cụ nào?”, nghe thấy
ông nói vậy, Trần Thanh lập tức
sững sờ, trực tiếp hỏi.
"Ông nội của Yến, ông ấy muốn gặp
con”, Nam Cung Minh Đức bỗng
nhiên đen mặt lại, thằng nhóc thối
này, làm sao cái gì cũng đều ngơ
ngơ ngác ngác vậy?
"À à, ra vậy, bố, ông nội tìm con có
chuyện gì không? Bố tiết lộ một
chút cho con đi”, anh vội vàng lấy
lòng hỏi.
"Cụ thể là chuyện gì thì bố cũng
không rõ lắm, chỉ là có một chuyện
bố biết, liên quan tới nhà họ Mộ
Dung ở thủ đô”, Nam Cung Minh
Đức nghiêm mặt lại, sau đó nói.
"Nhà họ Mộ Dung? Vâng, con biết
rồi, lu
́
c na
̀o thì đi?”, Trần Thanh khẽ
gật đầu, chuyện này anh sớm đã
cảm thấy nghi ngờ, dù sao, lúc
trước việc Mộ Dung Phong tìm
người ám sát Nam Cung Yến vô
cùng kì quặc, mặc dù cô có chút
lạnh lùng, nhưng lại là người hiền
lành, không có khả năng có kẻ thù
gì cả.
Như vậy, cũng chỉ có một khả năng.
Đó chính là mối thù truyền kiếp, mà
ông cụ Nam Cung tìm mình để nói
chuyện, chắc hẳn là muốn nói về
chuyện này.
"Nếu như con có thời gian, thì bây
giờ đi luôn, ông cụ nói càng nhanh
càng tốt”, lúc này Nam Cung Minh
Đức mới nhớ tới hình như cuối cùng
bố già mình đã nói như vậy, thế
nhưng chuyện ông đến đây không
thể giấu được, còn dạy dỗ nửa
ngày, nếu để cho ông lão biết,
không phải mình sẽ bị đánh sao.
"Có cần gọi cả Yến đi cùng không
ạ?”, Trần Thanh suy nghĩ một chút,
dù sao, đây là lần đầu tiên anh đi
gặp ông cụ, còn có chút chột dạ,
cũng không biết ông cụ thích gì,
anh phải hỏi Yến một chút, sau đó
chuẩn bị cho ông cụ một món quà,
cũng không thể đến tay không
được.
"Con đi gọi con bé đi, bố ra bên
ngoài chờ các con”, Nam Cung Minh
Đức khẽ gật đầu, ông cũng không
dám trì hoãn nữa, lúc này liền quay
người đi ra bên ngoài.
Trần Thanh nhanh chóng lên tầng
tìm Nam Cung Yến, nói rõ mọi
chuyện với cô, sau đó, Trần Thanh
lại vào trong phòng bảo tàng của
mình một chuyến, để lấy một vật.
Phòng bảo tàng này là Trần Thanh
vô tình tìm được, hẳn là do người
lúc trước xây dựng căn biệt thự này
đã tạo ra, chỉ là vẫn luôn không
dùng, cách tạo ra cực kì cao siêu,
lấy thực lực của anh, muốn phá vỡ
nó cũng có chút khó khăn.
Như thế cũng có lợi cho Trần
Thanh, dù sao, trong tay anh có rất
nhiều đồ tốt, chỉ là linh dược đã có
mấy chục cây, người khác co
́thê
̉
có
được một cây đã muốn thắp hương
cầu nguyện rồi.
Ngoại trừ những linh dược ra, còn
có rất nhiều thuốc cổ, đều là Trần
Thanh vơ vét từ chợ buôn bán
thuốc, dù sao, nếu đã đắc tội phái
Thiết Quyền, vậy không cần để lại
đường sống nào cho bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!