Chương 596: Nhân lực và vật chất
“Cháu thì biết cái gì chứ, thế này
mới là thiên nhiên thuần khiết, tuyệt
đối không có dư lượng thuốc trừ
sâu”, nghe Trần Thanh ghét bỏ quả
mận của mình, ông cụ Nam Cung
Thành trừng mắt, sau đó tỏ vẻ
không vui nói.
“Ông nội, vâng, vô hại đúng là tốt,
nhưng mà vậy cũng không phải có
thể nuốt xuống được, nếu như
không ăn được vào bụng, cho dù có
vô hại thì cũng làm gì được đâu”,
Trần Thanh cũng không sợ ông cụ
này, mở miệng nói thẳng.
Nam Cung Thành nghe thấy Trần
Thanh nói vậy, theo bản năng muốn
phản bác lại một chút, kết quả là
nghĩ một lúc lâu cũng không tìm ra
được lý do để phản bác anh.
“Chẳng qua là, ông nội à, sở dĩ
những thứ đó của ông không thể
ăn, cũng không phải là vì kĩ thuật
trồng của ông không đúng, mà là
bởi vì ở nơi này, nước và đất đai
cũng như là không khí đều không
phù hợp. Ông cần phải tìm nơi có
những điều kiện phù hợp hơn, như
thế thì rau quả mới có thể khỏe
mạnh mà phát triển được”, Trần
Thanh vừa mới phản bác lại Nam
Cung Thành một chút, khiến cho
ông cụ hơi mất mặt, sau đó lại tâng
bốc Nam Cung Thành lên một chút.
“Ừ, nói câu này còn đúng, cháu nói
phải, đúng là những yếu tố này
chưa được ổn, đất đai và nước còn
dễ tìm, thế nhưng không khí thì đi
tìm ở đâu được đây? Cháu nói như
thế này đúng là không thống nhất
gì cả”, Nam Cung Thành tức giận
nói.
“Thế này, để cháu đưa ông tới một
chỗ, ông xem không khí, đất đai và
độ ẩm ở đó thế nào nhé, cháu cảm
thấy nhất định sẽ không khiến ông
thất vọng”, Trần Thanh cười tủm
tỉm nhìn Nam Cung Thành nói.
“Ồ? Thật sự có chỗ như vậy sao?
Được, dẫn ông đi nhìn thử xem”,
Nam Cung Thành nghe xong, hai
mắt lập tức tỏa sáng, sau đó không
kịp chờ đợi liền nói.
“Vâng, vậy chúng ta lên đường đi”,
Trần Thanh gật đầu, sau đó dẫn
ông cụ đi ngay lập tức, về phần
những chuyện kia, đợi đến khi nào
ông cụ đã vừa ý với hồ Minh Lộc rồi
thì tìm người về đây chuyển đồ đi là
được.
“Thằng nhóc thối, nói chuyện chút
đi, rốt cuộc là vì sao lại bảo ông rời
khỏi Nam Sơn?”, Nam Cung Thành
không phải người ngu, đương nhiên
là nhìn ra được bọn họ có điều gì
đang giấu diếm mình, chỉ có điều
ông cụ cũng không phản kháng,
nghe theo lời bọn họ, chẳng qua là
ông cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
“Ông nội, ông đã quen biết thầy của
cháu, vậy hẳn là ông cũng biết thầy
cháu có một số năng lực đặc biệt,
mà cháu thì lại thừa kế hết tất cả
những khả năng ấy của thầy”, Trần
Thanh nói rõ ngọn nguồn cho ông
cụ biết trước, nếu không thì anh sợ
ông cụ sẽ không tin.
“Ừ, thầy của cháu đúng là một
người đặc biệt, nói đi, chỉ cần cháu
có thể nói được lý do thì ông sẽ tin
tưởng”, Nam Cung Thành gật đầu,
ông cụ tin tưởng Trần Thanh trăm
phần trăm, dù sao thì cũng là học
trò của người kia.
“Trần Thanh, rốt cuộc là chuyện gì
thế? Anh nói rõ ràng một chút đi”,
Nam Cung Yến đã không giữ được
bình tĩnh từ lâu, lúc vừa mới vào
cửa, cô đã muốn biết rồi, thế nhưng
cả một buổi người này chẳng nói
một câu nào, bây giờ ông cụ đã
đứng trước mặt rồi mà còn thừa
nước đục thả câu.
“Được, vậy anh sẽ nói”, Trần Thanh
buồn cười gật đầu, sau đó mở
miệng nói: “Trước đó khi ông nội
mua căn biệt thự này hẳn là đã tìm
người xem phong thủy rồi đúng
không”.
“Đúng vậy, cái khu biệt thự Nam
Sơn này có thế rồng cuộn, sống lâu
ở đây có thể cho con cháu được
nhiều phúc, mà mình thì cũng được
kéo dài tuổi thọ. Thằng nhóc thối,
đừng bảo là thầy của cháu còn dạy
cháu xem phong thủy nữa nhé”,
ông cụ nghe xong, gật đầu, thẳng
thắn thừa nhận,
“Vị trí của ông mua là tốt nhất, cho
nên nhiều năm qua đều xuôi chèo
mát mái, chưa từng xuất hiện vấn
đề gì”, Trần Thanh vừa cười vừa
nói.
“Đó là điều đương nhiên, dù sao thì
tiền nào của nấy, làm sao? Có vấn
đề gì không?”, Nam Cung Thành
nghi ngờ hỏi.
“Thế nhưng có phải gần đây ông
cảm thấy không được an toàn, cơ
thể không có chút sức lực nào, luôn
có triệu chứng mơ màng? Điều này
không hề xảy ra trong quá khứ,
chẳng lẽ ông không nghi ngờ gì cả
sao?”, Trần Thanh hỏi.
“Thế thì có gì mà phải nghi ngờ,
người đã già rồi, đương nhiên là cơ
thể không tốt nữa”, Nam Cung
Thành vẫn không cảm thấy có gì lạ.
“Tài xế, phía trước có một khúc cua,
ông dừng lại chút nhé”, Trần Thanh
không trả lời ông ấy mà lại nói với
người tài xế ngồi ở ghế lái.
“Nghe lời nó đi”, thấy tài xế lái xe
hơi nghi hoặc, lúc này Nam Cung
Minh Đức lập tức nói.
“Vâng”, tài xế gật đầu, lái xe thẳng
tới góc rẽ, cũng chính là nơi mà
trước đó Trần Thanh đã nhìn ra thế
phong thủy rồng vây hãm.
“Ông nội, bố, Yến, mọi người đi
xuống xe với con, nhìn thử xem đi”,
lúc này, Trần Thanh mở cửa xe, dìu
ông cụ xuống, hai bố con Nam
Cung Yến cũng xuống khỏi xe.
“Chuyện này cũng không có gì mà,
con bảo mọi người xem cái gì?”,
Nam Cung Minh Đức nhìn khu biệt
thự Nam Sơn một vòng, hoàn toàn
không phát hiện ra có cái gì không
đúng, mới nghi ngờ hỏi.
Trên mặt Nam Cung Thành và Nam
Cung Yến cũng hiện lên vẻ nghi
hoặc, mặc dù bọn họ chưa từng
nhìn khu biệt thự Nam Sơn ở góc
nhìn này bao giờ, nhưng cũng
không cảm thấy có gì đặc biệt cả.
“Mọi người nhìn kĩ một chút, mảnh
núi này có giống một con rồng
không? Ban đầu vốn là một thế
rồng cuộn, thế nhưng mọi người
nhìn phần đầu con rồng hiện tại
một chút, có phải là lâu dài đã bị
một mảnh sương mù màu đen bao
phủ rồi không?”, anh đưa tay chỉ về
một phía của quả núi, vừa chỉ vừa
giải thích.
Nghe Trần Thanh nói như vậy, cộng
thêm sự chỉ điểm của anh, ba ông
cháu nhà Nam Cung đều thấy được
đầu con rồng bị màn sương đen
bao trùm.
“Trước kia nơi đó không có màn
sương đen, cháu nghĩ hẳn là nó mới
xuất hiện gần đây thôi”, Trần Thanh
thấy Nam Cung Thành đã hơi tin
tưởng, lúc này mới nói tiếp.
“Ừm, đúng vậy, ban đầu mọi người
còn tưởng màn sương đen ấy là do
không khí bị ô nhiễm, một thời gian
sau sẽ tản đi, cho nên cũng không
để ý”, Nam Cung Thành gật đầu, dù
sao thì ông cụ vẫn luôn ở đây, nên
cũng hiểu rõ nhất về tình hình của
nơi này, đương nhiên cũng biết về
sự xuất hiện của màn sương đen
kia.
“Nếu quả thật là tự nhiên hình
thành như thế, vậy tuyệt đối không
thể tiếp tục thêm một thời gian nữa
được, một khi màn sương đen này
vẫn còn ở đây, hẳn là cố tình, mà
tạo thành thế rồng vây hãm rồi, căn
biệt thự đầu tiên gặp phải xui xẻo
chắc chắn là căn của chúng ta. Cho
nên, thế này hẳn là có người tạo ra
cái bẫy để nhắm riêng vào nhà Nam
Cung”, Trần Thanh mở miệng phân
tích.
“Là ai tạo ra tình thế này?”, nghe
Trần Thanh nói như vậy, Nam Cung
Thành mới nghi hoặc hỏi, chỉ có
điều vừa mới hỏi xong, trong lòng
ông cụ đã có đáp án.
“Không thể trắng trợn đối phó với
nhà Nam Cung, dùng phương thức
giết người không thấy máu này là
ổn thỏa nhất, vả lại, một khi thế
rồng vây hãm này hình thành, trừ
phi là phá bỏ được hoàn toàn, nếu
không thì so với trực tiếp giết mọi
người còn nghiêm trọng hơn”, Trần
Thanh thẳng thắn nói luôn hậu quả
của chuyện này ra, mặc dù anh có
thể phá giải, nhưng mà dọn đi sớm
thì sẽ thoải mái hơn.
“Tốt, rất tốt”, nghe anh nói xong,
trong mắt Nam Cung Thành lập tức
lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ, những
người này đúng là khinh người quá
đáng, thật sự coi như Nam Cung
Thành ông đã chết rồi sao?
“Trần Thanh, vậy nhà chúng ta rời
đi như thế này, thì nơi này phải làm
sao bây giờ? Nơi này cũng không
chỉ có mỗi nhà chúng ta”, Nam
Cung Yến thở dài một hơi, sau đó
lại lo lắng.
“Yên tâm đi, phong thủy của nơi
này vô cùng mạnh, nếu như không
có người nào phá hoại và gia cố
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!