Chương 602: Đôi mắt dài và hẹp
Một lúc sau, trên cầu thang truyền
đến tiếng bước chân, Trần Thanh
chậm rãi bước lên tầng.
Nếu như đổi sang người khác, chắc
chắn sẽ nhanh chóng ra bên ngoài
đuổi theo sau khi nhìn thấy khẩu
súng bắn tỉa bị bỏ lại.
Nhưng mà, lần này lại đụng tới Trần
Thanh, anh đã dùng đôi mắt xuyên
thấu khóa chặt đối phương từ lâu.
Khi Trần Thanh nhìn thấy người này
đang nhanh chóng mặc lại quần áo
bình thường rồi bước vào một căn
nhà. Nói thật, anh vô cùng khâm
phục anh ta.
Dù sao thì cách tốt nhất là trốn vào
trong đám đông, hơn nữa tay bắn
tỉa này còn giỏi hơn, trực tiếp đóng
giả thành cư dân ở đây, đúng là cực
kỳ xảo quyệt.
Trần Thanh không vội vào trong
nhà bắt anh ta mà là đến vị trí bắn
tỉa vừa rồi trước, ở trong này đi một
vòng rồi sau đó đi xuống tầng.
Sau khi làm ra động tác đi xuống
cầu thang, Trần Thanh thực hiện
thân pháp và đi thẳng trở lại cánh
cửa nơi mà người kia đang trốn.
Đôi mắt xuyên thấu của Trần Thanh
nhìn thấy anh ta, tên này thực sự là
một tên nhạy cảm. Khoảng vài phút
sau, anh ta mới thử thăm dò mà đi
vào cửa, sau đó nghe động tĩnh,
nhìn vào lỗ mắt mèo một hồi, cuối
cùng chắc chắn rằng không có nguy
hiểm, anh ta mới buông thứ gì đó
đang cầm trong tay.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Trần
Triệu Dượng chợt lóe một tia sắc
bén.
Lý do khiến anh không phá cửa nhà
và bắt tên này ra là vì tên này đang
cầm một cái kíp nổ ở trên tay, anh
ta buộc rất nhiều thuốc nổ lên
người, tất cả đều là thuốc nổ năng
lượng cao.
Với cường độ thể chất của Trần
Thanh, chỉ cần không bị nổ ở ngay
trước mặt thì anh rất tin bản thân
sẽ không bị thương nhiều.
Nhưng mà ở trên tòa nhà này còn
có những người khác, một khi người
này kích nổ thuốc nổ ở trên người,
e rằng cả tòa nhà sẽ bị phá hủy mà
sụp đổ.
“Ông chủ, kẻ địch quá mạnh, tôi đã
thất bại. Được, tôi sẽ rút lui”, lúc
này, tay bắn tỉa lấy ra một chiếc
điện thoại tìm người rồi ấn gọi đi,
sau khi nói hai câu liền cúp máy.
Vốn dĩ Trần Thanh định nhân cơ hội
khi anh ta mở cửa thì tóm gọn anh
ta, nhưng sau khi nghe thấy anh ta
gọi điện thoại, Trần Thanh lại không
định ra tay mà lặng lẽ ẩn núp,
không phát ra một tiếng động.
Anh muốn xem, ông chủ đứng sau
người này là ai?
Khi người này đi ra cũng rất cẩn
thận, đây là điều khiến cho Trần
Thanh cực kỳ thưởng thức, trên
chiến trường chỉ có người làm việc
cẩn thận mới có thể sống lâu hơn.
Ngay sau đó, người này quay trở lại
vị trí bắn tỉa trước đó, tháo rời khẩu
súng rồi cất vào hộp đàn guitar để
ngụy trang. Sau khi làm xong
những việc này, anh ta lập tức đi
thẳng xuống dưới tầng.
Sau khi xuống tầng, anh ta nhìn
xung quanh một vòng và chắc chắn
rằng không có ai đi theo, cuối cùng
anh ta mới lên một chiếc Jetta kiểu
N vô cùng cũ nát, phát ra tiếng
động rất lớn rồi cứ như vậy rời đi.
"Ông chủ, tình hình bên tôi đã rất
rõ ràng rồi. Lão Du và năm người
học trò của ông ta đã đổ rồi. Tuy
rằng bọn họ vẫn còn sống nhưng có
lẽ bọn họ không chịu đựng được
nữa, có cứu thì cũng không còn giá
trị", trên xe, tay bắn tỉa kia lại gọi
điện thoại, vẫn báo cáo tình hình
cho ông chủ đứng sau của anh ta.
"Ông chủ, tình báo của chúng ta đã
sai, thực lực của đối phương rất
mạnh, đặc biệt là Trần Thanh, vốn
không phải võ giả thiên tiên, ít nhất
cũng là võ đạo tông sư".
Tay bắn tỉa kia không ngờ rằng tất
cả những lời anh ta nói sẽ bị anh
đang ở dưới gầm xe nghe thấy.
Trần Thanh biết tính cảnh giác của
người này rất mạnh mẽ nên khi anh
ta lên xe, anh đã âm thầm lẻn vào
dưới gầm xe của anh ta.
Theo như những gì mà anh ta báo
cáo với ông chủ, coi như Trần
Thanh cũng hiểu được một chuyện.
Vốn dĩ Trần Thanh cho rằng những
người này đều là tàn dư của Giang
Môn, nhưng không ngờ lại có thể
thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
Hóa ra lão Du và mấy người học trò
của ông ta ở trong quán bar là tàn
dư của Giang Môn, tay bắn tỉa này
thuộc một tổ chức sát thủ tên là Tố
Huyết Hồng, dù biết là Tố Huyết
Hồng nhưng lại không biết ai đã
thuê bọn họ?
Xe nhanh chóng chạy đến một hiệu
thuốc ở Thành Nam, sau khi dừng
lại, suốt quãng đường không phát
hiện ra người nào theo dõi khiến tay
bắn tỉa thở phào nhẹ nhõm, ngay
sau đó anh ta lập tức đi vào trong
hiệu thuốc.
Đợi sau khi anh ta bước vào hiệu
thuốc, Trần Thanh cũng ở dưới gầm
xe đi ra, cả quãng đường này đúng
là đã giày vò anh, trên người toàn
là bùn đất. Sau đó Trần Thanh ẩn
nấp một cách nhanh chóng, đồng
thời dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn
về phía hiệu thuốc.
Tình huống trong hiệu thuốc này rất
rõ ràng, ngoài tay bắn tỉa còn có
một ông già râu trắng và một cô gái
chưa tới hai mươi tuổi, dáng vẻ
cũng không đặc biệt xinh đẹp,
không những thế, đôi mắt của cô ta
còn dài và hẹp khiến người ta cảm
thấy người này khó gần, khó hòa
đồng.
“Có ai theo dõi không?”, ông già tóc
trắng nhìn thoáng qua tay bắn tỉa,
sau đó giọng nói lạnh lùng vang lên
mà hỏi.
“Tôi chắc chắn rằng không có ai
theo dõi”, tay bắn tỉa lắc đầu, giọng
điệu vô cùng chắc chắn.
“Hừ, ngu xuẩn”, lúc này, lão già tóc
trắng bỗng nhiên từ trong túi lấy ra
một chiếc điện thoại di động, mở
màn hình lên, sau đó sắc mặt thay
đổi, rồi lập tức mắng tay bắn tỉa kia.
“Nếu đã đến đây rồi thì đi ra đi”, lão
già tóc trắng nhìn về phía cửa,
giọng nói lạnh như băng cất lên.
Ngay khi lão già vừa cất tiếng nói,
cô gái và tay súng bắn tỉa nhanh
chóng rút súng nhắm thẳng vào
cửa.
“Thật thú vị, vậy mà có thể phát
hiện ra tôi”, Trần Thanh không ngờ
lão già này lại nhạy bén như vậy,
anh vừa mới tới cửa, đang định lẻn
vào trong nhưng lại bị người ta phát
hiện ra.
Nếu đã bị phát hiện, Trần Thanh
cũng không ẩn nấp nữa, giờ phút
này đi vào từng bước một.
“Trần Thanh!”, lão già thấy hai
người kia sắp nổ súng, lập tức giơ
tay ngăn cản hành động của hai
người.
“Đúng vậy, không ngờ trong tổ
chức sát thủ của các ông lại có một
cường giả như ông vậy. Thật là thú
vị”, Trần Thanh chậm rãi bước vào
trong, anh muốn xem Tố Huyết
Hồng này thật sự có năng lực gì.
“Anh bạn trẻ, cậu thật sự rất dũng
cảm, lại dám xuất hiện ở trước mặt
tôi, cậu không sợ tôi sẽ giết chết
cậu sao?”, lão già mỉm cười, nhìn
Trần Thanh với vẻ thách thức rồi
hỏi.
"Giết tôi? Đương nhiên là ông có
thể giết tôi, các ông đã nhận nhiệm
vụ giết tôi rồi đúng không, chẳng
qua việc bắt cóc Tô Hồng Mị là để
dụ tôi đi ra. Nhưng mà chỉ bằng vào
thực lực võ đạo tông sư đại thành
này của ông sao?", Trần Thanh cười
lạnh, thực lực của lão già này đúng
là không yếu, nhưng mà anh chưa
phải là chưa từng giết người có thực
lực mạnh hơn anh.
“Haha…Anh bạn trẻ, cậu thật đúng
là kiêu ngạo, nhưng mà cậu đã đến
đây rồi thì đừng rời đi nữa”, đột
nhiên sắc mặt của lão già tối sầm
xuống, cảm giác như sự uy nghiêm
của mình đang bị khiêu chiến,
không thể ở trước mặt hai tên thuộc
hạ của mình mà bỏ qua chuyện
này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!