Chương 603: Chân khí trảm
Trần Thanh cười khẩy, không thèm
tìm vật gì che chắn, đôi mắt chăm
chú quan sát quỹ đạo viên đạn, quỹ
đạo ấy hiện lên trong đầu Trần
Thanh, sau đó, anh vận động cơ thể
một cách tinh vi, né tránh hết tất cả
viên đạn bắn tới.
"Cái gì?"
Khi hai người họ nhìn thấy cảnh đó,
lập tức hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Võ giả có thể né được cả đạn sao?
Đáp án là có thể.
Nhưng mà, không phải tất cả các võ
giả đều có thể né được đạn, hơn
nữa, cũng không phải có thể né
được tất cả các viên đạn.
Tuy súng trong tay hai người họ chỉ
là súng lục, nhưng chúng là những
khẩu súng lục có tầm bắn và uy lực
đáng kể, giá thành chế tạo cực kỳ
đắt đỏ.
Viên đạn do khẩu súng như thế bắn
ra, dẫu có là võ đạo tông sư dùng
toàn lực để né tránh thì cũng chỉ có
thể tránh tối đa ba viên đạn, thế
nhưng, hai người họ đã bắn hết tất
cả số đạn trong băng đạn vậy mà
không có viên đạn nào trúng mục
tiêu.
Điều khiến cho cả hai cảm thấy sởn
tóc gáy chính là tên Trần Thanh này
nhìn qua không hề nhúc nhích, thân
thể chỉ lắc lư một chút, kết quả là
đạn bọn họ bắn ra đều hụt.
Cả hai hiểu rõ rằng không phải kỹ
thuật bắn súng của họ không tốt,
cũng không phải đối thủ quá may
mắn mà là thực lực của đối phương
quá mạnh.
Lúc này, tay bắn tỉa kia sờ soạng bộ
ngực của mình, ở đó là thiết bị điều
khiển quả bom trên người, nhưng
ngay lúc đó, bỗng nhiên có một tia
sáng lóe lên, tay của anh ta bị chặt
đứt tận gốc rồi rơi xuống mặt đất.
"Á…"
Đây là chân khí trảm do Trần Thanh
phát ra, anh biết rõ đối phương
định lấy điều khiển từ xa, anh
không muốn bị tên điên này tính kế.
"Câm miệng lại", Trần Thanh hừ
lạnh, rồi lao xuống nhanh như tia
chớp, mạnh mẽ đấm một quyền vào
ngực người này.
Với cú đấm này, Trần Thanh cắt đứt
sinh mệnh của anh ta, dù sao, theo
quan điểm của anh, tay súng bắn
tỉa đeo một quả bom trên người có
thể nổ tung bất cứ lúc nào là nguy
hiểm nhất, thế nên, anh mới giải
quyết người này đầu tiên.
"Được rồi, giờ có thể thong thả chơi
chút rồi", sau đó Trần Thanh giẫm
nát thiết bị điều khiển rồi thở dài,
giờ mới đưa mắt nhìn về phía lão
già và cô gái kia.
Vẻ mặt của hai người đó đều vô
cùng lạnh lùng phảng phất như
người vừa chết không phải là người
của họ vậy, chỉ có điều là ánh mắt
họ nhìn về Trần Thanh không còn
sự khinh thường như trước nữa.
"Cho các người một cơ hội, nói ra
kẻ chủ mưu thì tôi sẽ tha mạng cho
các người", Trần Thanh không vội
vã ra tay nữa, điều anh muốn
không phải là tính mạng của hai kẻ
này, anh chỉ muốn biết là ai đang
âm thầm bày mưu tính kế sau lưng
anh?
"Cậu biết chúng tôi thuộc tổ chức
sát thủ, vậy thì cậu nên biết rằng,
đối với tổ chức sát thủ chúng tôi mà
nói, mạng có thể không có nhưng
thông tin khách hàng tuyệt đối thể
để lộ ra", lão già kia lắc đầu khinh
thường rồi nói tiếp: "Huống hồ,
chưa biết ai tha ai một mạng đâu".
"Chao ôi, chẳng lẽ các người không
biết là sống trong thống khổ và chết
trong sung sướng nghe có vẻ giống
nhau, nhưng lại có rất nhiều người
tự nguyện lựa chọn chết trong vui
sướng, giống như anh ta vậy, trông
thật hạnh phúc", Trần Thanh tận
tình khuyên nhủ nói.
"Cậu cứ yên tâm đi, tôi cũng sẽ giữ
mạng cho cậu để cho cậu sống
trong thống khổ", ánh mắt lão già
lạnh lẽo, còn chưa nói xong đã xông
lên trước, ông ta đã chịu Trần
Thanh quá đủ rồi, ông ta nhất định
phải để thằng ranh này hiểu, kiêu
ngạo thì phải trả giá đắt.
"Hay lắm", trong mắt Trần Thanh
loé lên tia sáng lạnh như băng, anh
không chút sợ hãi, trực tiếp đối
kháng, anh không hề ngưng tụ chân
khí mà dùng lực lượng của cơ thể
xông lên.
Trần Thanh giống như một con quái
vật, không ngừng đánh vào lão già
kia, mà ông ta vốn định cứng đối
cứng với Trần Thanh, thế nhưng
sau một lần va chạm, ông ta không
còn dám làm thế nữa.
Bởi lẽ tay ông ta sắp đứt rồi, hơn
nữa ông ta hiểu rõ rằng cái tên
Trần Thanh này không hề dùng
chân khí, nói cách khác là anh chỉ
dựa vào lực lượng của cơ thể.
Chỉ dùng lực lượng cơ thể thôi mà
đã đủ chống đỡ được võ đạo tông
sư như ông ta, vậy nếu như tên
Trần Thanh này dùng thêm chân
khí thì e rằng đòn vừa rồi không chỉ
làm cánh tay đau đớn mà cánh tay
còn có thể bị phế bỏ.
Trần Thanh và ông già kia ông đánh
tôi tiếp vẻn vẹn đã hơn mười chiêu,
anh cảm thấy thật vô vị.
"Chán quá đi…, tôi sắp ngủ gục
luôn rồi, ông có thể mạnh tay chút
không?", Trần Thanh ngáp một cái,
sau đó vẻ mặt anh chán chết đáp
trả lại đòn tấn công của ông ta.
Lão già kia như bị cái gì đó kích
thích, lúc này ông ta rống to lên,
điên cuồng công kích Trần Thanh.
"Tiếp một chiêu của tôi, nếu cậu
không chết thì tôi công nhận cậu",
lão già kia cảm nhận được thực lực
của Trần Thanh, ông ta biết nếu
không dốc hết sức lực thì không
được, hết cách, ông ta đành phải
dùng phép kích tướng.
"Được, tôi cho ông thời gian thi
triển kỹ năng, nếu một chiêu này
của ông vẫn không làm khó được
tôi thì ông phải nói ra người thuê
các ông cho tôi biết", Trần Thanh
khẽ gật đầu, không chút quan tâm
mà cho ông ta thời gian ngưng tụ
lực lượng.
"Được, cậu tự tin thật đấy…", lão
già mỉm cười thâm trầm, sau đó
ông ta lui về sau vài bước, dưới cái
nhìn chăm chú của Trần Thanh, ông
ta vỗ mạnh một chưởng vào lồng
ngực của mình, rồi phun ra một
ngụm máu tươi.
Theo ngụm máu tươi được phun ra
này, mặt mày của lão già ngày càng
trở nên hồng hào, hơi thở trên
người ông ta cũng càng trở nên
mạnh mẽ, tựa như tiêm thuốc kích
thích vậy, cảm xúc của ông ta vô
cùng kích động.
"Tự tin nói khó nghe chính là tự cao
tự đại. Cậu ngàn vạn lần không nên
để cho tôi ngưng tụ lực lượng, cậu
đã để cho tôi thành công ngưng tụ
lực lượng vậy thì người chết chỉ có
cậu mà thôi", vẻ mặt lão già giờ rất
đắc ý, hiển nhiên là ông ta đã quên
mất chuyện mình vừa mới nằm ở
thế bất lợi, suýt nữa bị Trần Thanh
đánh tàn phế.
"Vậy à? Tranh thủ thời gian ra tay
đi, thời gian của ông có hạn, nếu
như vượt quá thời gian sử dụng thì
công pháp cấm kỵ này của ông
không phải là thi triển vô ích sao",
Trần Thanh giang hai tay ra hiệu
cho ông ta.
Nghe anh nói thế, nét mặt của lão
già kia cứng ngắc, quả thật ông ta
có ý định khoe khoang một chút, dù
sao, lúc nãy bị anh đè đầu đánh
đúng thật quá mất mặt.
"Ranh con, đi chết đi", lúc này, lão
già thẹn quá hoá giận gầm lên, rồi
xông ra ngoài, hung hãn đấm vào
đầu Trần Thanh.
Tốc độ của ông ta nhanh đến tột
cùng, sức mạnh cũng là mạnh nhất
mà ông ta có thể thi triển, lực lượng
kinh khủng cuốn tới.
"Được đấy", Trần Thanh cảm nhận
được uy lực trong một chiêu này
của lão già, trong lòng anh vui vẻ,
cuối cùng cũng đã có lực lượng
mạnh hơn một chút.
Trần Thanh sợ bỏ qua lực lượng
này, nên anh không dám dùng lực
quá lớn mà lựa chọn vừa chiến đấu
vừa thăm dò.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi,
cả hai đánh nhau khí thế ngất trời.
Trần Thanh khống chế lực lượng
của mình, anh muốn đánh cho lão
già này tâm phục khẩu phục, nếu
không, sau này phải tra tấn ông ta,
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!