Chương 608: Khí phách mở thẻ
"Một trăm triệu, thẻ hội viên Chí
Tôn, hơn nữa còn chỉ là phí hội viên
một năm”.
"Thật sự không biết thẻ hội viên Chí
Tôn một trăm triệu co
́thê
̉
hưởng
thụ đãi ngộ gì đây?”
Hồ Biện chép miệng, sau đó tỏ vẻ
mơ ước.
"Tôi đi lên cấp một chút, anh ở chỗ
này chờ”, Trần Thanh không để ý
đến Hồ Biện đang suy nghĩ lung
tung, mà đi thẳng đến chỗ nhân
viên công tác.
"Chào anh, anh muốn lên cấp thẻ
hội viên sao? Vâng, mời đi theo tôi”,
một chị gái xinh đẹp nghe Trần
Thanh muốn lên cấp hội viên, hai
mắt lập tức tỏa sáng, lại có thể lấy
được một phí trích phần trăm không
tệ.
Đi theo chị gái xinh đẹp này vào
phòng khách VIP, trên đường đi, chị
gái này giới thiệu cho Trần Thanh
những điều liên quan tới việc thành
lập thẻ hội viên ở đây.
Hội viên Sơ Cấp là năm trăm ngàn
một năm, Bạch Ngân là hai triệu,
Hoàng Kim mười triệu, Kim Cương
năm mươi triệu, hội viên Chí Tôn là
một trăm triệu.
Nghe xong nhân viên này giới thiệu,
Trần Thanh cũng không nhịn được
líu lưỡi, thứ này cũng quá kiếm lời
luôn.
Đơn giản là còn kiếm lời hơn cả đi
cướp ngân hàng, chắc chắn ông chủ
thành lập câu lạc bộ này là một
người rất giỏi, chỉ là điều khiến Trần
Thanh nghi ngờ là ông chủ này lợi
hại như vậy, thế mà còn hợp tác với
người của Vu Thần Giáo, đây không
phải tự tìm đường chết sao?
"Thưa anh, câu lạc bộ Đế Tôn
chúng tôi chỉ có hội viên Chí Tôn là
có thể sử dụng được ở khắp nơi
trên cả nước, còn lại sẽ không thể
sử dụng được”, trên mặt cô gái dẫn
Trần Thanh lộ ra một nụ cười ngọt
ngào, sau đó nói một câu theo công
thức như vậy.
"Tôi nói này em gái, cô đừng lằng
nhằng nữa, đồ đần nào lại làm hội
viên Chí Tôn chứ? Hơn nữa, một tên
nghèo nàn như anh ta, sao có thể
làm được? Cô nhìn bộ quần áo hàng
vỉa hè của anh ta đi, vào bằng cách
nào cũng là một vấn đề đấy”, ngay
lúc Trần Thanh đang chuẩn bị nói
chuyện, lại có thêm một người đàn
ông nữa đi từ bên ngoài vào, khinh
bỉ nói.
"Là cái quần nào không kéo chặt,
để anh thò ra ngoài vậy?”, Trần
Thanh nhìn sang, sau đó nói thẳng
một câu hung ác.
Chỉ là, anh đã đánh giá cao trí
thông minh của đối phương, nửa
ngày rồi tên này mới phản ứng
được.
"Khốn nạn, anh đang mắng tôi sao?
Tôi thấy anh to gan lắm đấy, anh có
biết tôi là ai không? Có tin tôi để
cho anh khỏi sống trong thành phố
Nam Hải không hả?”, sau khi tên kia
kịp phản ứng, lập tức giận dữ
mắng.
"Anh là ai vậy? Ngại quá, tôi thật sự
không biết, anh cứ thử làm đi, nhìn
xem có thể để cho tôi không sống
nổi ở thành phố Nam Hải nữa
không”, Trần Thanh cười lạnh một
tiếng, bây giờ anh đã thay đổi kế
hoạch, vốn còn muốn tiêu một ít
tiền để xem thử, vừa rồi mới nhìn
xuyên tường, đúng lúc phát hiện
tên này lại là một hội viên Chí Tôn,
trong lòng Trần Thanh bỗng nhiên
có kế hoạch.
"Tên kia, muốn chơi với tôi đúng
không? Rất tốt, ở câu lạc bộ Đế Tôn
này, anh là người đầu tiên dám
chống đối tôi như thế”, người đàn
ông kia nở một nụ cười khinh bỉ,
sau đó nhìn Trần Thanh nói.
"Muốn ra tay thì cứ ra tay đi, đừng
ở đó mà lảm nhảm nữa, anh không
chê phiền, tôi lại thấy ầm ĩ”, Trần
Thanh vươn tay ra ngoáy lỗ tai
mình, sau đó tỏ vẻ ghét bỏ nói.
"Được, anh được lắm”, người đàn
ông kia cười một tiếng âm hiểm,
nếu như hôm nay không cho tên
này một trận, chỉ sợ anh ta sẽ
không thể ngẩng được đầu trong
câu lạc bộ Đế Tôn này nữa.
"Tôi là hội viên Chí Tôn của câu lạc
bộ mấy người, đuổi anh ta ra ngoài
cho tôi, đồng thời tước đoạt tư cách
vào trong câu lạc bộ Đế Tôn lần
nữa của anh ta”, lúc này người đàn
ông nhìn về phía nhân viên làm việc
ở đây, trực tiếp mở miệng ra lệnh.
"Cậu Tiết, cậu đừng nóng giận, vì
một tên bụi đời nho nhỏ mà tức
giận như thế là không đáng, tôi sẽ
cho người ném cậu ta ra ngoài”, lúc
này, một người đàn ông trung niên
mặc tây trang nịnh nọt chạy tới, lấy
lòng nói với tên Tiết Chính Nghĩa
kia.
"Anh Tiểu Ngũ à, xem ra anh đã
đến rồi”, Tiết Chính Nghĩa kiêu ngạo
gật đầu, sau đó kéo một cái ghế
đến ngồi xuống.
"Cậu Tiết cứ gọi tôi là Tiểu Ngũ là
được, anh thì tôi không dám nhận”,
Ngũ Phi cực kì hưởng thụ cách gọi
của Tiết Chính Nghĩa, nhưng ngoài
miệng lại khiêm tốn.
"Mấy người, còn không nhanh kéo
tên này ra cho tôi, còn nữa, lấy lại
thẻ hội viên của cậu ta cho tôi, sau
này tước đoạt quyền lợi làm thẻ ở
chỗ này của cậu ta”, sau đó trên
mặt Ngũ Phi lộ ra vẻ lạnh lùng,
vung tay lên, có tên bảo vệ liền vọt
ra.
"Chờ một chút, ý của mấy người là,
hội viên cao nhất ở đây có thể làm
bất cứ chuyện gì với hội viên cấp
thấp sao?”, Trần Thanh khoát tay,
ngăn những người này lại, sau đó
lạnh lùng hỏi.
"Đương nhiên, sở dĩ chỗ chúng tôi
có thể chế hội viên như vậy, chính
là để phân chia ra cậu chủ đỉnh cao
và nhà giàu mới nổi sơ cấp, hội viên
Bạch Ngân như cậu, chỉ sợ là bán
hết của cải đi mới có được đúng
không? Sao có thể đánh đồng với
hội viên Chí Tôn đỉnh cao được
chứ?”, Ngũ Phi cười lạnh một tiếng,
sau đó đưa mắt ra hiệu cho mấy
tên bảo vệ kia.
"Nếu đã như vậy, vậy tôi cung làm ̃
một tấm thẻ là được rồi đúng
không? Anh ta nói anh ta là hội viên
Chí Tôn, vậy tôi cung làm m ̃ ột tấm
như thế, anh ta sẽ không có quyền
lợi nữa chứ gì”, Trần Thanh cười
lạnh một tiếng, sau đó lấy một tấm
thẻ từ trong túi ra, đột nhiên lắc tay
một cái, tấm thẻ kia văng mạnh ra
ngoài, cắm thẳng vào cây cột bên
cạnh Ngũ Phi, một nửa tấm thẻ đều
ghim vào bên trong cây cột.
"Trời ạ...”
Thấy cảnh này, tất cả mọi người ở
đây đều hít một hơi lạnh, đây chính
là cây cột chịu trọng lực, bên trong
là ruột đặc, thế nhưng người trẻ
tuổi này lại dùng một cái thẻ, hơn
nữa còn ném thẻ ra ghim vào trong,
đây là thực lực gì vậy? Quá mạnh!
"Làm thẻ cho tôi đi”, Trần Thanh
vốn còn muốn dạy dỗ tên Tiết Chính
Nghĩa ngu ngốc này để lấy thẻ hội
viên của anh ta vào tay, nhưng mà
anh lại đột nhiên không muốn lãng
phí thời gian nữa.
Bởi vì, trong lúc anh nhìn xuyên
tường, trong phòng trên tầng năm
có khoảng chừng hơn mười người
có cổ trùng trong cơ thể, không cần
đoán cũng biết, tất nhiên những
người này đều là Vu Thần Giáo, về
phần những người còn lại, mặc dù
trong cơ thể không có loại cổ trùng
đó, nhưng cũng không thể coi
thường, bởi vì trong tay những
người đó đều cầm vũ khí nóng.
Chắc chắn người có cổ trùng trong
cơ thể là tầng quản lý của Vu Thần
Giáo, mà những người không có cổ
trùng hẳn là người bình thường.
Bây giờ những người này tụ tập ở
cùng một chỗ, nhất định là đang
thương lượng một vài chuyện, anh
cách quá xa, nếu như chỉ bằng vào
khẩu ngữ, căn bản không có khả
năng nghe được toàn bộ, cho nên,
nhất định anh phải lên trên nóc toà
nhà bằng tốc độ nhanh nhất.
"Cậu... cậu đừng tưởng rằng cậu có
vũ lực, chúng tôi sẽ khuất phục,
thật sự cho rằng câu lạc bộ Chí Tôn
chúng tôi dễ trêu sao?”, Ngũ Phi
kìm nén sự chấn động trong lòng,
sau đó hung dữ nói, dù sao, thực
lực của câu lạc bộ Chí Tôn bọn họ
cũng không thể khinh thường.
"Có phải ông bị ngốc hay không?
Tôi nói là làm thẻ, ông đừng ở đó
dông dài với tôi”, Trần Thanh cười
lạnh một tiếng, sau đó nói với người
hầu gái dẫn anh đến.
"Quản lý Ngũ, chuyện này...”, người
hầu gái lập tức có chút khó xử, dù
sao, Trần Thanh xảy ra xung đột với
quản lý của bọn họ, bây giờ cô ta
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!