Chương 610: Anh là cái thá gì?
"Cô Thái, tôi biết thẻ đen trên toàn
thế giới, tôi đây không phải sợ cái
của anh ta là hàng nhái à", nhìn
thấy Thái Văn Văn tức giận, Tiết
Chính Nghĩa lập tức co rụt cổ lại,
nhỏ giọng nói.
"Nếu như anh ta muốn kiểm tra, thì
để cho anh ta kiểm tra đi, chết cũng
phải cho anh ta chết được rõ ràng",
nhưng Trần Thanh cũng không
muốn dây dưa với anh ta, lúc này
đưa thẻ đen cho người hầu gái.
Nhìn tới đây, Thái Văn Văn chỉ có
thể gật đầu, cô ta cũng muốn biết,
người trước mắt này rốt cuộc có
bao nhiêu tài sản, tuy rằng tấm thẻ
đen này không nói rõ được tất cả,
nhưng cũng nói lên năng lực của
anh.
Người hầu gái kia thành thạo cầm
máy quẹt thẻ bắt đầu thao tác, sau
khi Trần Thanh đưa ra mật khẩu,
người hầu gái kia lập tức lộ ra vẻ
mặt khiếp sợ, miệng cũng không
khép lại được.
"Rốt cuộc có bao nhiêu?", Thái Văn
Văn chứng kiến cái dáng vẻ không
có tiền đồ của người dưới mình, liền
tức giận không có chỗ nào phát ra
được, giật lấy cái máy quẹt thẻ kia.
"Chuyện này..."
Sau khi cô ta nhìn rõ mấy con số,
trong mắt khiếp sợ không có lời nào
có thể diễn tả được.
Thực ra Trần Thanh cũng không
biết bản thân mình có bao nhiêu
tiền, ngược lại tiền của Hứa Thiệu
Phong kiếm được cũng đều gửi vào
trong này, bây giờ Tăng Kim Lai
cũng là người mình, cho nên,
chuyện làm ăn dưới tay anh ta cũng
chuyển một phần tiền đến đây.
"Có ý gì?", vốn dĩ Tiết Chính Nghĩa
còn một chút ảo tưởng, nhưng sau
khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ của
Thái Văn Văn và người hầu gái kia,
thì đã biết, lần này xong đời, đoán
chừng anh ta phải thất bại.
"Cho anh ta xem một chút đi", Trần
Thanh chỉ vào cái máy quẹt thẻ, ra
hiệu để cho Tiết Chính Nghĩa nhìn
một chút.
"Chuyện này... Sao có thể có
chuyện đó? Anh làm sao có thể có
nhiều tiền như vậy được? Nếu như
anh thật sự có nhiều tiền như vậy,
tại sao tôi lại không biết anh?", vẻ
mặt Tiết Chính Nghĩa không dám
tin, dù sao, dưới cái nhìn của anh
ta, thành phố Nam Hải sẽ không có
người mà anh ta không biết, làm
sao đột nhiên nhô ra một nhân vật
lớn như vậy? Hơn nữa còn thuộc
hàng đỉnh cấp!
"Tôi kiếm được bao nhiêu tiền, còn
cần phải báo cáo cho anh à? Anh là
cái thá gì?", Trần Thanh không chút
khách khí nói với Tiết Chính Nghĩa.
Nói xong, Trần Thanh trực tiếp tiến
lên, lấy ra thẻ hội viên Chí Tôn của
Tiết Chính Nghĩa ở trong túi bên
phải.
"Thật ngại quá, nhận thua cuộc đi,
bây giờ nó là của tôi rồi", nói xong,
Trần Thanh bỏ thẻ vào trong túi
mình.
"Tôi còn chưa lên tới phía trên của
lầu hai, trước tiên tôi đi chơi đùa
một chút, đợi tôi chơi đủ rồi, tôi lại
tới đây tiến hành đổi tên", Trần
Thanh nói, trực tiếp cầm thẻ đi về
phía thang máy.
Bây giờ đúng là anh không muốn
kéo dài thêm thời gian nữa, vừa rồi
đã làm lỡ một lúc lâu.
Mãi đến tận khi Trần Thanh vào
thang máy, người ở đây mới phản
ứng lại.
Trên mặt Thái Văn Văn lộ ra vẻ mặt
buồn phiền, cô ta không nghĩ tới
mình giúp anh như vậy, một câu
cảm ơn của anh cũng không có mà
lại đi luôn.
Đối lập với sự phiền muộn của Thái
Văn Văn, Tiết Chính Nghĩa thật sự
sắp sụp đổ, bởi vì thẻ hội viên là bố
anh ta mới làm năm nay, đây chính
là cái thẻ bố anh ta xoay xở rất lâu
cuối cùng mới làm được, ngày hôm
nay anh ta lén lút mang đi chơi,
nhưng không ngờ lại thua.
Anh ta có thể tưởng tượng dáng vẻ
của bản thân mình bị bố đánh cho
thành đầu heo.
Nghĩ tới đây, Tiết Chính Nghĩa lôi
điện thoại ra, nếu anh làm tôi khổ
sở, vậy thì anh cũng đừng mong
thoải mái.
Thái Văn Văn đương nhiên nhìn ra
sự không cam lòng của Tiết Chính
Nghĩa, nhưng mà trung tâm giải trí
không phải là nơi từ thiện, lúc này
cô ta bảo bảo vệ đuổi Tiết Chính
Nghĩa ra ngoài.
Trần Thanh đương nhiên không biết
tình hình của Tiết Chính Nghĩa, kể
cả có biết, anh cũng sẽ không cảm
thấy có gì không thích hợp, làm bất
cứ chuyện gì đều phải chịu đựng
hậu quả, không có bản lĩnh, thì
đừng ôm việc vào người.
Trần Thanh đi thang máy thẳng tới
tầng năm, trang trí của tầng năm
đúng là rất đẹp, có điều, anh cũng
không quan tâm những thứ này,
nhanh chóng đi tới vị trí phòng
khách của những người kia.
Thực ra Trần Thanh vô cùng nghi
hoặc, theo lý mà nói, tầng năm này
chỉ có hội viên Chí Tôn mới có thể
đi tới chỗ này, vậy thì nhiều người
Vu Thần Giáo như vậy làm sao tiến
vào được?
Phải biết rằng, mỗi một cái là một
trăm triệu, những người này ít cũng
phải có hai mươi, đây chính là con
số rất lớn.
Có điều, Trần Thanh mặc kệ những
người này làm cách nào mà chiếm
được thẻ hội viên, anh dùng tấm
thẻ hội viên của mình quẹt một
phòng bên cạnh phòng của những
người kia.
Hội viên Chí Tôn ở đây có chỗ tốt,
chính là người ở đây làm cái gì, đều
không có ai biết, tính bảo mật vô
cùng cao.
Mà hội viên Chí Tôn có thể gọi các
loại hình phục vụ bất cứ lúc nào, ở
đây, chỉ có việc mà anh không nghĩ
tới, không có việc bọn họ không làm
được.
Trần Thanh ở trong một phòng sát
vách nghe ngóng một lúc, tuy là
nghe được một số thứ, thế nhưng
bởi vì không nghe toàn bộ, cho nên
có chút mơ hồ.
Có điều, Trần Thanh vẫn có được
một vài tin tực có tác dụng.
Số mười bảy, Hổ Kiều Than, nghi
thức tế trời.
Nếu như đến sớm hơn một chút, có
lẽ có thể nghe được càng nhiều tin
tức có ích hơn, có điều, mặc kệ thế
nào, có được một tin tức như vậy,
cũng coi như là có tác dụng.
May mà mình tới đúng lúc, nếu
không thì tùy tiện ra tay, tối đa
cũng chỉ có thể ngăn chặn những
người này, mà nghi thức tế trời sau
này, thoạt nhìn có vẻ vô cùng quan
trọng đối với Vu Thần Giáo, đến lúc
đó tung lưới bắt hết là được.
Nghĩ tới đây, Trần Thanh không tiếp
tục theo dõi nữa, đợi sau khi những
người này rời đi, anh mới ra khỏi
nơi này.
Mắt nhìn xuyên tường theo những
người này, Trần Thanh mới phát
hiện, khu dành cho hội viên Chí Tôn
không đơn thuần chỉ là tầng năm,
từ tầng năm xuống có một thang
máy chuyên dụng, sau khi xuống
đó, nơi này chính là một sàn giải trí,
suối nước nóng, sòng bạc, trường
đua ngựa lại còn có cả trường đua
xe.
Chẳng trách, nếu như hội viên Chí
Tôn chỉ có chỗ tầng năm thế này,
làm sao có chuyện phí hội viên một
năm một trăm triệu, cảm thấy đúng
là khác động trời.
Có điều, mục đích của Trần Thanh
đã đạt được, anh cũng không muốn
tiếp tục ở đây, lúc này đi ra thang
máy tới lầu hai.
Lúc này Hồ Biện đang ở lầu hai trò
chuyện vui vẻ với mấy cô gái, dáng
dấp kia, tuyệt đối phù hợp với tác
phong con nhà giàu.
"Đi thôi", Trần Thanh lên tiếng nói
với Hồ Biện một chút.
"Đến rồi", Hồ Biện vừa nghe thấy
Trần Thanh, nhanh chóng đứng
dậy, quay lại nói với mấy cô gái kia:
"Trở về chúng ta nhắn tin Wechat
nha".
Nói xong, không đợi mấy cô gái đáp
lời, Hồ Biện nhanh chóng chạy đến
bên cạnh Trần Thanh.
"Thế nào? Có đầu mối gì sao?", lúc
này anh ta có chút nóng nảy nhỏ
giọng hỏi.
"Đi ra ngoài rồi nói", nhưng Trần
Thanh lại lắc đầu, cũng không nói tỉ
mỉ, bây giờ cùng với Hồ Biện đi ra
phía bên ngoài.
"Chờ một chút", ngay lúc hai người
Trần Thanh và Hồ Biện chuẩn bị rời
đi, Thái Văn Văn lại gọi anh lại.
"Anh trai này, anh vẫn còn thủ tục
đổi thẻ đấy", vẻ mặt Thái Văn Văn
có chút quyến rũ, nhẹ nhàng nói với
Trần Thanh.
Tuy rằng cô ta gặp rất nhiều thanh
niên tuấn tú, nhưng đối với Trần
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!