Chương 622: Hoàn toàn hiểu ra
Thần sử chạy trốn, tất cả đám
người của Vu Thần Giáo cung không ̃
còn dám tranh đấu nữa, điên cuồng
bỏ chạy ra bên ngoài, hơn nữa còn
chạy tán loạn. Mặc dù thực lực của
Trần Thanh rất mạnh, nhưng bọn
họ có ít người, căn bản không có
cách nào đuổi kịp được nhiều người
như vậy.
“Ông xã, hắn ta chạy trốn rồi, anh
không đuổi theo hắn ta sao?”, nhìn
thấy tên thần sử kia chạy trốn, Nam
Cung Yến vội vàng mở miệng nói.
“Nếu anh đuổi kịp hắn ta, đám Ưng
Tử sẽ hận anh mất”, Trần Thanh
cười một cái, sau đó bất đắc dĩ nói.
Trong lần chiến đấu này, mấy người
Tật Phong đều chiếm được cơ hội ra
tay, nhưng hai người Ưng Tử và
Mặc Uyên bởi vì canh giữ ở đằng
sau, cho nên mới không đi lên, nếu
bọn anh tiêu diệt hết đám người rồi,
chỉ sợ hai người Ưng Tử sẽ oán
trách anh mất.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Nam
Cung Yến bất đắc dĩ lắc đầu, những
người ở cùng với anh đều là tên
cuồng chiến đấu, chả trách mấy
người Trần Thanh, Huyết Lang co
́
thê
̉
đạt tới thành tựu như vậy, chỉ
sợ cũng có liên quan với việc bọn
họ chiến đấu hung hăng.
“Trần Thanh, người của chúng tôi
cũng muốn vào sân, thế nhưng lại
bị chặn lại, anh xem đi”, lúc này
Bạch Thấm đột nhiên đi tới, trên
mặt đầy vẻ buồn bực nói với Trần
Thanh.
“Cô đợi tôi gọi điện thoại cho bọn
họ đã”, Trần Thanh lấy điện thoại ra
gọi cho Ưng Chuẩn.
“Cô nói với Ưng Tử đi”, Trần Thanh
lại đưa điện thoại cho Bạch Thấm,
để Bạch Thấm nói với Ưng Tử.
“Người của chúng tôi phụ trách
chặn đường những tín đồ bỏ chạy
tán loạn kia, các anh phụ trách
đanh l ́
en nh ́ ững người Vu Thần Giáo
chạy trốn”, Bạch Thấm biết rất rõ vị
trí của mình, mặc dù Long Tổ cung
̃
không thiêu cao t
́
hủ, nhưng thành
phố Nam Hải bọn họ lại quá ít kẻ
mạnh, nhất là sau khi trải qua
chuyện lần trước, hai người Vinh
Dương đều chết rồi, bên phía bọn
họ càng không có người mạnh.
Chỉ còn lại một vài quân dự bị thực
lực không mạnh lắm, Bạch Thấm
không thể để những người này đi
làm đá chọi đá với những người
mạnh như Vu Thần Giáo được.
Nhưng lần hành động này là do
Long Tổ dẫn đầu, nếu như bọn họ
không hề làm gì, chẳng phải là quá
vô dụng rồi sao.
“Như thế cũng tốt, để mấy người
Ưng Tử tránh giết nhầm đám tín đồ
cuồng kia”, Trần Thanh khẽ gật
đầu, Long Tổ làm việc vẫn vô cùng
chu đáo.
Trần Thanh để bọn họ chờ ở chỗ
này, anh thì chui xuống bên dưới tế
đa
̀n, tìm được nơi tập trung cuối
cùng, vỗ một chưởng xuống, khiến
tảng đá ở đó vỡ nát, lộ ra một viên
linh thạch, điều này khiến Trần
Thanh nở một nụ cười vui vẻ.
Anh không bỏ qua cho nơi này, quét
mắt nhìn xuyên thấu, đã tìm được
một chút bảo tàng của chi nhánh Vu
Thần Giáo.
Một cái hộp gấm, bên trong đựng
mười viên linh thạch to nhỏ không
đồng đều, lớn nhất là bă
̀
ng nă
́
m tay
tre
̉ con, nhỏ nhất cung b ̃ ằng ngón
cái người trưởng thành, đây chắc
chắn là thu hoạch lớn.
Trần Thanh vừa mới vơ vét xong,
hai người Ưng Chuẩn và Mặc Uyên
đã trở về.
“Đại ca, đã tiêu diệt hết đối phương
rồi, còn có một người bị thương rất
nặng, bọn em còn chưa ra tay, hắn
ta đã ngã rồi”, Ưng Chuẩn có chút
buồn bực nói, vốn nghĩ rằng co
́thê
̉
trổ hết tài năng, kết quả là chỉ bắt
được mấy tên tép riu, sao bọn họ co
́
thê
̉
không phiền muộn được.
“Đu
́ng đây, đ
́
ại ca, những cơ quan
mà tôi bố trí đều là chuẩn bị cho võ
đạo tông sư, kết quả chỉ bắt được
mấy tên võ giả tiên thiên, đúng là
quá phiền muộn”, Mặc Uyên cũng u
oán nói.
Mấy người Nam Cung Yến còn đỡ,
Bạch Thấm và vài thành viên Long
Tổ xung quanh thì càng phiền muộn
hơn, bọn họ tự nhận là thành viên
rất mạnh ở trong Long Tổ, ngay cả
bọn họ còn không đối phó được với
võ giả tiên thiên, thế mà những
người kia còn ghét bỏ đối phương
quá yếu, đúng là khiến bọn họ vô
cùng xấu hổ.
“Cố gắng tu luyện đi, lu
́
c na
̀o năng
lực cận chiến của mấy người có thể
gần bằng bọn Cẩu Tử, sẽ có thể
đánh đã nghiền”, Trần Thanh nhìn
thấy vậy thì tức giận nói.
“Đi thôi, đi gặp tên ngã xuống kia”,
đương nhiên anh muốn đi thẩm vấn
người đó, chắc hẳn hắn ta biết rất
nhiều chuyện.
Rất nhanh, mấy người Trần Thanh
đã đến trước mặt người của Vu
Thần Giáo bị dùng dây thừng chất
liệu đặc biệt trói lại, mà lúc này trên
người tên thần sử cầm đầu kia lại
be bét máu me, hơi thở vô cùng
yếu ớt, cứ như bất cứ lúc nào cũng
sẽ tắt thở.
Trần Thanh đi lên trước, ngồi xổm
xuống, vỗ lên trên người tên này
một cái.
“Lúc đầu, ông đã có cơ hội chạy
trốn trước khi chúng tôi đến, nhưng
mà bây giờ ông đã hoàn toàn không
còn cơ hội”, Trần Thanh làm xong
chuyện thì cười tủm tỉm nhìn hắn
ta.
“Cậu…Thế mà cậu lại phế tôi, cậu
thật là độc ác”, lúc này thần sử đã
tỉnh táo lại, căm hận nhìn Trần
Thanh, nói.
“Không sai, đúng là phế ông đi đấy,
nếu không thì sao? Ông là kẻ địch,
không giết ông đã không tệ rồi”,
anh giang tay ra, sau đó từ tốn nói.
“Cậu đã phế tôi rồi, cậu cảm thấy
tôi sẽ phối hợp sao?”, thần sử khôi
phục lại bình thường, sau đó cười
lạnh, nhắm mắt lại, ra vẻ như muốn
chết.
“Không sao, ông muốn chết, lát nữa
tôi sẽ tác thành cho ông, trước đó,
tôi muốn giúp ông giải trừ hết Phệ
Tâm Cổ trong cơ thể”, Trần Thanh
nói, ngón tay điểm mấy lần ở trên
người hắn ta.
Chỉ chốc lát sau, một con cổ trùng
đã chui ra khỏi vết thương trên
người thần sử, chỉ là con cổ trùng
này còn trưởng thành hơn mấy con
Trần Thanh ép ra trước đó.
Nó đột nhiên rung cái cánh trong
suốt sau lưng mình lên muốn bay
đi, mà hiển nhiên Trần Thanh đã
sớm chuẩn bị, ngón tay kẹp một
chiếc ngân châm, đột nhiên lắc một
cái, ngân châm liền ghim cổ trùng
đó lên trên mặt đất.
“Thứ này nên bị thiêu huỷ”, trong
lòng bàn tay Trần Thanh đột nhiên
bùng lên một ngọn lửa, sau đó anh
nhét ngọn lửa trong lòng bàn tay
vào trên người cổ trùng.
“Rít...”
Cổ trùng kia phát ra một tiếng kêu
bén nhọn, ngay sau đó liền bốc
cháy chỉ còn một nắm tro bụi.
Thần sử lúc đầu đã tỏ vẻ ung dung,
nhưng khi thấy cảnh này, trong lòng
đột nhiên nhảy lên một cái.
Hắn ta không ngờ rằng thế mà Trần
Thanh lại giải trừ hết Phệ Tâm Cổ
trong người hắn ta, điều này khiến
hắn ta có một loại cảm giác không
biết làm thế nào.
Phải biết, hắn ta vẫn luôn bị Phệ
Tâm Cổ uy hiếp mà đi làm một số
chuyện, thế nhưng sau khi Phệ Tâm
Cổ thật sự bị tiêu diệt, hắn ta lại
không biết nên làm cái gì.
Nhìn thấy ánh mắt của thần sử này,
Trần Thanh hơi sững sờ, tên này
không bị làm sao đấy chứ?
“Haiz, cả đời này mỗi ngày tôi đều
chem ch ́
em gi ́ ê
́
t giê
́
t, hoặc là hãm
hại lừa gạt, chưa từng dừng lại bao
giờ, mệt mỏi, quá mệt mỏi, tôi
muốn nghỉ ngơi rồi, mấy người
muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi”, trên
mặt thần sử đột nhiên lộ ra một nụ
cười giải thoát, dáng vẻ cực kì rộng
lượng.
Có Phệ Tâm Cổ, mỗi ngày đều bắt
hắn ta đi làm những chuyện này,
cho dù hắn ta có muốn nói gì cũng
phải suy nghĩ trước rồi mới nói, sợ
kích thích Phệ Tâm Cổ, bây giờ Phệ
Tâm Cổ đã không còn, chưa bao giờ
hắn ta cảm thấy thoải mái và giải
thoát như bây giờ.
“Không ngờ thế mà ông lại hoàn
toàn hiểu ra vào lúc này, biết nhận
lỗi là quý hơn vàng. Tốt lắm”, trong
lòng Trần Thanh cảm thấy rất vui
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!