Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh


Chương 627: Thật sự là vả mặt quá 

đau

Không còn bị Nhậm Viễn quấy rầy, 

cả chặng đường cực kỳ yên tĩnh, 

khoang hạng nhất đúng là rất dễ

chịu, nhất là trên loại máy bay hàng 

không quốc tế này. Nếu phải ngồi ở

khoang phổ thông mười mấy tiếng 

đồng hồ thì thật sự quá mệt mỏi, 

may mà ghế ngồi trong khoang 

hạng nhất có thể điều chỉnh thành 

giường nằm.

Tuy nhiên, với thực lực của Trần 

Thanh và hai cô gái thì cho dù có 

phải ngồi mười mấy tiếng cũng 

không thành vấn đề.

Cô gái định xin Nhậm Viễn xem 

tướng giúp mình hoàn toàn ngỡ

ngàng, không ngờ lại gặp phải loại 

chuyện thế này, nhưng cô ta không 

dám gây sự với bọn Trần Thanh vì 

đến cả một đại sư như Nhậm Viễn 

cũng phải chịu thua cơ mà, cô ta 

không muốn bị còng tay theo đâu.

Suốt chuyến bay đều bình lặng, 

mười mấy giờ sau, máy bay đáp 

xuống sân bay Brosso. Nhóm ba 

người Trần Thanh đi xuống, tình cờ

nhìn thấy nhân viên quản lý đang 

áp giải Nhậm Viễn xuống, bộ dạng 

bây giờ của anh ta cực kỳ tiều tụy, 

rõ ràng là bị còng tay suốt mười 

mấy tiếng đồng hồ cũng không vui 

vẻ gì.

Khi nhìn thấy Trần Thanh và hai cô 

gái, trong mắt Nhậm Viễn hiện lên 

vẻ phẫn nộ và oán hận, cứ nhìn 

chòng chọc vào anh. Vốn đến đây 

để hưởng thụ nhưng cuối cùng lại bị

áp giải mà tới, Nhậm Viễn thầm thề

trong lòng rằng nhất định phải báo 

thù.

"Chúng ta đi thôi, loại người như 

vậy không đáng để thương hại", 

thấy cảnh này, Trần Thanh giữ Nam 

Cung Yến lại, dẫn hai người ra sân 

bay.

Sau khi ra ngoài, ba người còn chưa 

đứng được một lúc thì có một chiếc 

xe việt dã đen tuyền chạy đến, lái 

xe là một người đàn ông trung niên.

"Nào, lên xe thôi", thấy người đó, 

anh lập tức nở nụ cười, đồng thời 

nhét vali vào trong cốp xe.

"Ông ấy là?", Nam Cung Yến nghi 

hoặc hỏi, đây là ai vậy?

"Chị dâu, em là Tật Phong đây", khi 

cô hỏi câu đó, tài xế trung niên 

nhoẻn miệng cười làm lộ ra hàm 

răng vàng khè, nói.

"Tật Phong? Sao cậu lại biến thành 

thế này? Tôi không nhận ra được 

cậu luôn!", nghe thấy giọng của Tật 

Phong, cuối cùng Nam Cung Yến 

mới tin đó là cậu ta. Cô rất tò mò 

tại sao cậu ta lại có thay đổi lớn đến 

vậy.

Julia thì không thấy kỳ lạ, vì lúc đầu 

khi gặp những người này cô ta đã 

được thấy quá nhiều điều thần kỳ ở

họ.

"Chị dâu, tạm thời chúng em không 

được để ai biết mình tới đây nên 

đành phải cải trang, thế này thì cho 

dù gặp phải người quen thì cũng 

không sao cả", Tật Phong cười nói.

"Trần Thanh, làm sao anh biết đó là 

Tật Phong? Nếu cậu ấy không lên 

tiếng thì em cũng không nhận ra", 

Nam Cung Yến tò mò nhìn Trần 

Thanh.

"Bọn anh là chiến hữu có thể giao 

phó mạng sống cho nhau, dù cậu ta 

biến thành dáng vẻ kỳ lạ hơn thì 

anh vẫn có thể nhận ra thông qua 

một số chi tiết", anh mỉm cười, mối 

quan hệ của họ đã thân thuộc đến 

mức không phải chỉ dựa vào mắt để

nhận biết, nhiều khi đó còn là một 

loại trực giác.

"Hai người nắm rõ nơi này lắm 

sao?", cô biết Tật Phong và những 

người khác đến đây trước để chuẩn

bị, thấy Trần Thanh lộ ra vẻ hoài 

niệm khi xe đi qua các con đường 

thì tò mò hỏi.

"Coi như là thế đi, anh từng làm vài 

nhiệm vụ ở đây", anh rời mắt sang 

chỗ khác, trả lời.

Nơi này là thành phố M, thủ đô của 

đất nước Brosso. Cả con đường, 

thôn xóm và kiến trúc ở hai bên 

đường đều bộc lộ sự thê lương và 

thảm thiết, đâu đâu cũng là dấu vết 

chiến tranh, thậm chí thỉnh thoảng 

họ còn có thể nghe thấy tiếng đại 

bác, nếu là ở nước Hoa thì tuyệt đối 

không thể thấy được.

"Đằng trước có người cầm súng và 

đạn cối kìa!", giữa lúc đó, Nam 

Cung Yến đột nhiên chỉ vào hai 

người da đen đang xách súng côi 

trên con đường ở phía đối diện, một 

người khác thì ôm cây súng máy, 

trên người treo không ít lựu đạn, 

nhìn hoàn toàn không giống như 

đạo cụ, chắc chắn là hàng thật.

"Vợ ơi, cái này bình thường lắm, 

nhưng đừng lo, anh nhất định sẽ

bảo vệ các em", nói rồi Trần Thanh 

vỗ vỗ Tật Phong đang ngồi lái xe ở

đằng trước.

Cậu ta hiểu ý, lập tức từ phía trước 

lấy hai cái huy hiệu ra đưa cho anh.

"Vợ, Julia, hai người cầm đi, lỡ

chúng ta có lạc nhau, hai người gặp 

phải nguy hiểm thì đưa vật này cho 

đối phương xem", vừa nói, anh vừa 

đưa hai chiếc huy hiệu cho hai 

người.

"Đây là?", nhận lấy hai chiếc huy 

hiệu, Nam Cung Yến và Julia nghi 

hoặc hỏi.

Trên huy hiệu chỉ có một con sói 

màu đỏ, ngoài nó ra thì không còn 

gì khác.

"Đây là huy hiệu thường được sử

dụng trong tổ chức Huyết Lang bọn 

anh, hai em cầm đi, nếu dùng nó 

thì chín mươi phần trăm sẽ được 

cứu đấy", Trần Thanh mỉm cười, 

kiêu ngạo nói.

"Chín mươi phần trăm? Vậy mười 

phần trăm còn lại thì sao?", nghe 

anh nói vậy, trái tim Julia run lên, 

vội vàng hỏi.

"Mười phần trăm còn lại là nhân tố

không xác định, vì ở đây mỗi ngày 

đều xảy ra trò đổi thủ lĩnh, anh 

cũng không biết mấy tay thủ lĩnh 

mới có biết Huyết Lang hay không, 

lỡ như không thì sẽ nguy hiểm lắm", 

Trần Thanh hơi bất đắc dĩ.

Thật ra còn có một nghĩa khác nữa, 

ở đâu cũng có mặt tốt mặt xấu, 

mặc dù hơn chín mươi phần trăm 

thế lực tại thành phố này đều có 

mối quan hệ hữu hảo với Huyết 

Lang, nhưng còn một số thế lực 

chưa biết họ hoặc mới xuất hiện thì 

Huyết Lang không nắm rõ cụ thể, 

có lẽ bọn người này sẽ xem họ là kẻ

địch.

"Các anh ở đây lợi hại thế sao?", 

Nam Cung Yến nghe xong lời anh 

nói thì hơi phấn khích, nếu nơi này 

an toàn đối với Trần Thanh thì có 

phải cô có thể xem đây như một 

chuyến du lịch rồi không?

Không những thế, là chuyến du lịch 

tuần trăng mật đấy!

Nghĩ đến đây, cô hơi thẹn thùng 

nhìn Trần Thanh.

Đương nhiên anh cũng cảm nhận 

được ánh mắt của vợ mình, điều 

này làm cho lòng anh nóng như lửa 

đốt.

"Ầm!"

Vừa lúc đó, đạn cối bùng nổ ở phía 

trước cách xe bọn họ không xa, Tật 

Phong nhanh chóng đạp thắng 

phanh xe lại rồi thoăn thoắt xuống 

xe, mở cửa ra làm chỗ núp, trong 

tay xuất hiện một cây súng trường 

bán tự động.

"Đằng sau thùng rác bên trái một 

trăm mét phía trước, sau rèm cửa 

đỏ hướng hai giờ", đôi mắt Trần 

Thanh hiện lên vẻ lạnh lùng, không 

ngờ có kẻ dám cản xe anh lại, lại 

còn trong lúc vợ anh cũng đang ở

đây nữa. Vừa mới nói với hai cô gái 

rằng chín mươi phần trăm thế lực 

nơi này đều hữu hảo với họ, giờ thì 

đụng phải mười phần trăm còn lại, 

thật sự là vả mặt quá đau.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Tật 

Phong nhanh chóng bắn hai phát 

súng về hướng hai giờ, bắn xong, 

cậu ta đứng dậy thu súng, lên xe 

tiếp tục lái về phía trước.

Nam Cung Yến và Julia bị hành 

động của Tật Phong làm cho kinh 

ngạc, vậy là xong chuyện rồi sao?

Quả là vậy, khi xe đi, họ vừa lúc 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận