Chương 636: Hóa giải mâu thuẫn
“Em thấy bọn họ thật đáng thương,
vậy nên đã tiện thể cứu bọn họ”,
nhìn thấy dáng vẻ ấy của Trần
Thanh, Nam Cung Yến không vui,
cô cảm thấy mình không làm sai.
“Thôi bỏ đi, cứu cũng cứu rồi”, thấy
vợ mình như vậy, Trần Thanh
không nỡ trách móc.
“Bạn bè Hoa Hạ thân yêu, thật sự
rất cám ơn, nếu không có sự xuất
hiện của các bạn thì chúng tôi đã bị
lũ người man rợ này thiêu chết rồi”,
Trần Thanh đang nhức đầu thì một
người đàn ông trung niên cảm kích
nói. Ông ta có da trắng, mặc áo
chùng màu trắng, trông vô cùng thê
thảm.”
“Cứu các người chỉ bởi vì chúng tôi
tiện tay thôi, không cần cám ơn”,
Trần Thanh lắc đầu, không quan
tâm tới sự cảm kích của người đó.
Trần Thanh biết, nếu không giải
quyết bộ lạc Somtar, bọn họ sẽ rất
khó rời khỏi đây, dù sao hiện tại
không chỉ đơn giản là đưa nhóm Iris
đi nữa, mà còn có cả đám người
này.
“Mau chóng khống chế nhóm người
ngoài này lại, chính bọn họ đã
mang tai họa tới đây, mới khiến
thầy pháp biến thành như thế”, lúc
này, tù trưởng của bộ lạc Somtar
bỗng lên tiếng, chỉ vào nhóm Trần
Thanh và cao giọng nói.
Rốt cuộc người của bộ lạc Somtar
cũng có phản ứng, cả đám bao vây
Trần Thanh, hằm hè nhìn bọn họ.
“Làm sao bây giờ?”, nhìn thấy cảnh
này, Nam Cung Yến phát hoảng,
đồng thời cô cũng hiểu rằng mình
cứu người như vậy sẽ mang tới rất
nhiều phiền phức cho quá trình trốn
chạy.
Nếu chỉ có bọn họ, với thực lực của
Trần Thanh, anh hoàn toàn có thể
dẫn hai chị em Julia và người dẫn
đường kia xông ra ngoài.
Nhưng hiện tại lại có thêm mười
mấy người bình thường nữa, đó
chắc chắn sẽ là gánh nặng lớn nhất.
“Không sao, trò hay sắp ra sân rồi”,
nhìn thấy vẻ tự trách trong mắt vợ
mình, Trần Thanh cảm thấy không
đành lòng, bèn vươn tay ra khoác
lên vai cô, nhẹ giọng an ủi.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Nam
Cung Yến hơi sửng sốt.
Trò hay? Trò hay gì?
Đúng lúc này, một đoàn người chạy
từ phía xa tới. Bọn họ vừa gõ trống
vừa hô hào khẩu hiệu thống nhất,
xuất hiện một cách đột ngột, khiến
người của bộ lạc Somtar sững sờ.
“Là thầy pháp Tabu”.
Người của bộ lạc Somtar đang rất
cảnh giác, nhưng khi nhóm người
đó tới gần, bọn họ lập tức thả lỏng,
đồng thời tách ra một con đường.
Thấy vậy, đám Trần Thanh nghệt
mặt ra, không ai ngờ mọi chuyện lại
diễn ra thế này.
Thầy pháp của bộ lạc mình trúng
độc, người trong tộc không mau
chóng nghĩ cách cứu người và ngăn
cản đối phương vào đây, ngược lại
còn để bọn họ vào.
“Là thế này, bộ lạc Somtar và một
vài bộ lạc nguyên thủy đều rất kỳ
lạ, thầy pháp ở đây chưa chắc đã là
người của bộ lạc bọn họ, người của
những bộ lạc khác cũng có thể tới
khiêu chiến. Nếu chiến thắng, cho
dù là người ngoài cũng có thể trở
thành thầy pháp của bộ lạc Somtar,
hưởng thụ quyền lực tối cao”.
Lúc này, hiển nhiên người phiên
dịch kia cũng nhận ra nỗi nghi hoặc
của nhóm Trần Thanh, bèn mở
miệng giải thích.
Nghe hết những gì phiên dịch nói,
cả đám ngẩn tò te. Quả nhiên, bộ
lạc nguyên thủy này chẳng phải
kiểu lương thiện, mà dù sao lúc này
cũng không đi được, ở lại đây xem
hai vị thầy pháp so tài vậy.
Chỉ có điều ông thầy pháp mới tới
này cũng có thủ đoạn đấy, kiếm ra
được loại thuốc độc này.
“Hử?”, lúc liếc nhìn thầy pháp đang
nằm mê man trên mặt đất, trên mặt
Trần Thanh hiện lên nét quái lạ.
“Thú vị đấy, xem ra lần này sẽ xuất
hiện tình trạng kẻ tám lạng, người
nửa cân rồi”, Trần Thanh không vội
nghĩ cách rời khỏi đây, anh muốn
xem hai vị thầy pháp này định so
đấu kiểu gì.
“Nào, ngồi xuống mà xem kịch”,
Trần Thanh kéo Nam Cung Yến ngồi
xuống một chiếc ghế được làm từ
gốc cây, thuận tay vơ một đống
thức ăn trên bàn tới, cả một bình
rượu nữa.
Trần Thanh ăn rất thoải mái, còn
bình rượu kia, anh chỉ uống một
ngụm là lập tức nôn ra.
Cái quái gì thế này, chẳng có vị
rượu gì cả, rõ là sỉ nhục từ “rượu”
mà.
Nhưng thức ăn của bộ lạc Somtar
này không tệ, ít nhất cũng bình
thường hơn mấy bộ lạc trước nhiều,
mùi vị khá ngon.
“Anh còn có tâm trạng ăn uống
nữa, không nghĩ cách rời khỏi đây
à?”, lúc này, Iris đột nhiên mở
miệng.
Từ khi được cứu ra, Iris chẳng đoái
hoài gì đến chị gái Julia của mình,
và cũng chẳng nói năng gì với
những người khác.
“Tôi còn tưởng cô câm điếc cơ đấy.
Chúng tôi cứu cô, biết nói mà đến
một câu cám ơn cũng không có, có
phải là hơi quá đáng rồi không?”,
Trần Thanh liếc nhìn Iris, sau đó
thản nhiên nói.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Iris thay
đổi sắc mặt, khẽ cắn răng rồi nói lí
nhí: “Cám ơn!”
“Cô phải cám ơn chị gái của cô mới
đúng, nếu cô ấy không cầu xin
chúng tôi, cô nghĩ ai muốn tới cái
nơi quái quỷ này để cứu cô? Bây giờ
chính chúng tôi còn rơi vào tình
cảnh nguy hiểm nữa”, Trần Thanh
nhìn thoáng qua Iris rồi hờ hững
nói.
Anh nhìn ra được rằng trong lòng
Iris cũng có sự cảm kích, nhưng lại
không muốn nói ra, nhất là đối với
người chị gái cùng cha khác mẹ của
mình, vậy nên Trần Thanh định hàn
gắn mối quan hệ của bọn họ.
Đương nhiên, đây cũng là lý do
Trần Thanh nhất quyết phải dẫn
Julia tới bộ lạc Somtar, Julia xuất
hiện thì mới có thể làm Iris cảm
động.
“Cái gì? Anh bảo tôi cám ơn chị ta?
Đừng mơ, tuyệt đối không thể nào”,
nghe thấy câu ấy của Trần Thanh,
Iris lại lắc đầu nguầy nguậy, nhưng
càng nói, giọng của cô ta càng nhỏ.
Nghe Iris nói thế, ánh mắt của Julia
dần trở nên ảm đạm.
Quả nhiên, cô ấy vẫn chưa buông
bỏ khúc mắc trong quá khứ.
“Haizz, bỏ đi, vốn tôi còn nghĩ trước
khi chết, chị em có sẽ hóa giải mâu
thuẫn, trở thành người một nhà,
nhưng bây giờ xem ra, hai cô sẽ
phải chết đi trong nỗi oán hận sâu
đậm mất thôi, chỉ mong hai cô
đừng hối hận”, Trần Thanh thở dài
một hơi rồi thản nhiên nói.
Nghe vậy, trái tim của hai cô gái run
lên, nhất là Iris, trong mắt cô ấy
mang theo nét giãy dụa.
Thực ra, ngay từ khi Julia dẫn Trần
Thanh xuất hiện ở trước mặt cô ấy,
nội tâm cô ấy đã đón nhận Julia rồi,
dù sao thì, không phải ai cũng dám
bất chấp nguy hiểm để cứu người
khác.
Chỉ có điều, lòng tự trọng bấy lâu
nay không cho phép cô ấy buông
bỏ, hiện tại cô ấy chỉ đang cố nhịn
thôi.
Thế nhưng, sau khi Trần Thanh nói
xong câu ấy, Iris không thể giữ nổi
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!