Chương 657: Phòng đấu giá Tô Tỉ
Nghe thấy lời nói của ông già,
những kẻ đó nhào tới không chút
do dự.
Nhưng tiếc rằng, thực lực của họ
quá tệ, không hề mang đến một
chút phiền phức nào cho Trần
Thanh.
Chưa đến năm giây, những kẻ này
đều nằm vật ra đất, mặc dù anh
không có lấy mạng của họ, nhưngbọn họ sẽ không cách nào cử động
trong một khoảng thời gian ngắn.
“Hừ? Chẳng trách mày dám gây sự
ở phòng đấu giá Tô Tỉ bọn tao, thì
ra là có chút thực lực, nhưng tiếc
rằng, nếu như mày chỉ dựa vào chút
thực lực này mà dám gây chuyện ở
phòng đấu giá Tô Tỉ, vậy thì mày
sai lầm rồi”, ông già ngẩn ngơ trong
chốc lát, nhưng không hốt hoảng
mà ngược lại hờ hững nói.
“Được đấy, vậy hãy để cho tôi biết
tôi sai thế nào?”, Trần Thanh cười
khẩy, sau đó không thèm để tâm
nói.
“Được, được, được, được lắm. Đại
nhân Haven, xin người ra tay dạydỗ cho tên ranh con không biết trời
cao đất dày là gì này một bài học”,
ông già bị thái độ của Trần Thanh
chọc tức, hét lên.
“Cái gì? Haven? Bruno Haven sao?”
“Đây chính là cao thủ có chiến lực
thuộc top năm mươi của Hắc Châu
đấy”.
“Thật hay giả vậy? Không phải đã
lâu nay đại nhân Haven không
màng tới sự đời hay sao?”
“Nếu đó quả thật là đại nhân Haven
thì e rằng người trẻ tuổi này gặp rắc
rối lớn rồi”.
Nghe thấy lời của ông già, mọi
người xung quanh giật mình hoảnghốt, sau đó từng người một bắt đầu
bàn tán xôn xao, hiển nhiên, họ vô
cùng tò mò về Haven trong lời ông
già.
Ngay khi ông già vừa dứt lời, một
người đàn ông hơn ba mươi tuổi
bước ra.
Người này cao to dũng mãnh, cả
người toát ra một loại hơi thở khiến
người ta ngột ngạt, chỉ đứng bên
cạnh anh ta thôi cũng đã có thể
cảm thấy áp lực đáng sợ đến từ
người này.
Cái chính là Haven trái ngược hoàn
toàn với anh, vóc dáng Haven cao
lớn oai vệ, trông rất có hương vị
đàn ông, nhưng ngược lại, TrầnThanh gầy tong teo yếu đuối,
gương mặt còn mang chút hương vị
trẻ con chưa dứt sữa, bộc lộ rõ sự
tương phản giữa kẻ mạnh với kẻ
yếu.
Có thể nói rằng, tất cả mọi người ở
đây đều âm thầm lau mồ hôi thay
cho Trần Thanh, tất nhiên, cũng có
người cho rằng anh lấy trứng chọi
đá, mưu toan khiêu chiến uy
nghiêm của phòng đấu giá Tô Tỉ.
“Oắt con, mày tự sát đi, nếu không,
chuyện lớn ra thì mày với người
thân, bạn bè của mày đều sẽ gặp
tai hoạ đấy”, Haven khoanh tay,
cười khinh khỉnh, anh ta không ratay trước, mà bày ra bộ dáng tao
cho mày cơ hội đấy, liệu mà làm đi.
“Hay lắm, chuyện tao không ưa
nhất là có người đe doạ người bên
cạnh tao. Tao cũng cho mày một cơ
hội nhé, bây giờ lết lại đây, quỳ
xuống xin lỗi, tao thể không truy
cứu vài lời xằng bậy của mày nữa”,
tia sáng lạnh lẽo chợt xoẹt qua đôi
mắt Trần Thanh, anh khịt mũi, nói.
“Oắt con, mày tự tìm đường chết
rồi”, nghe Trần Thanh nói thế, thân
là cao thủ có lực chiến thuộc top
năm mươi của Hắc Châu, Haven
đương nhiên cảm thấy uy nghiêm
của mình đã bị khiêu khích.Haven khịt mũi, anh ta không hề do
dự tung một nắm đấm hung ác vào
Trần Thanh, nắm đấm này có sức
mạnh rất lớn, nó đã phát huy toàn
bộ thực lực của anh ta, hoàn toàn
không nương tay chút nào.
Anh ta muốn để cho người đời thấy
rằng kết quả khi khiêu khích phòng
đấu giá bọn họ và Haven anh là gì.
“Thằng ranh này xong đời rồi”.
“Ai da, không phải còn sống tốt lắm
sao?”
“Đúng đó, sao lại tự tìm đường chết
thế này”.
Người xung quanh thấy cảnh tượng
này, không ai cho rằng Trần Thanhsẽ may mắn trốn thoát, mỗi người
đều dùng một ánh mắt tràn đầy
lòng thương hại nhìn vào anh.
“Chỉ là loài giun dế mà thôi”.
Đối mặt với nắm đấm này của
Haven, sắc mặt của Trần Thanh vẫn
không thay đổi, anh hừ một tiếng,
rồi ngay sau đó, anh vươn một tay
lên, tát mạnh vào mặt của Haven.
“Chát…”
Ngay khi tất cả mọi người đều cho
là Trần Thanh sẽ bị Haven đấm bay,
nhưng lại một cái tát vang dội
truyền đến, tên Haven kia bay lên
không trung, lộn nhào vài vòng, rồi
cuối cùng nện lên người nhân viên
phòng đấu giá Tô Tỉ.Mà mấy tên kia sao có thể hứng
được Haven đang chịu đựng một cái
tát này của Trần Thanh trong thời
gian ngắn chứ, đấy là còn chưa kể
đến bản thân Haven rất nặng.
Mấy tên này giống như quân cờ
domino vậy, họ bị Haven làm ngã
nhào, rồi kéo nhau ngã xuống một
đống hỗn độn.
“Đây…”
Tất cả mọi người trợn tròn mắt,
không ai tin tưởng khung cảnh diễn
ra trước mắt mình, tất nhiên là
không ai ngờ rằng vụ việc lại trở
nên như thế này.
Haven che gương mặt sưng tấy của
mình, đầu óc mơ mơ màng màng,rất lâu sau đó mới bắt đầu tỉnh táo
lại, giờ anh ta mới ý thức được việc
mình mới vừa bị người ta tát bay ra
ngoài, đây là một sự sỉ nhục đối với
anh ta.
“Khốn nạn, mày tự tìm đường chết
rồi”, Haven rống to, không thèm để
ý xung quanh mà nhào tới, tung ra
hai quả đấm tựa như cơn bão lớn,
điên cuồng tấn công Trần Thanh.
“Cho mày mặt mũi phải không?”,
đối mặt với cơn giận dữ của Haven,
Trần Thanh chỉ khịt mũi coi thường,
rồi tát lại một cái.
Lần này Haven thấy rất rõ, cái tát
này của đối phương rất chậm, anhta có thể tránh thoát với tốc độ
phản ứng của mình.
Thế nhưng, khi anh ta định né tránh
thì lại phát hiện ra bản thân dù có
làm gì đi nữa thì cũng không tài nào
tránh thoát, cái tát này bám theo
anh ta như hình với bóng, anh ta
trơ mắt nhìn cái tát này tàn nhẫn
đập vào mặt mình.
“Chát…”
Tình cảnh lúc nãy lại xuất hiện lần
nữa, cái tát này đã làm đầu Haven
đập mạnh vào mặt đất.
Sau đó, không đợi cho Haven đứng
dậy, Trần Thanh lại bước tới trước,
dùng một tay xách Haven lên, taycòn lại không dùng lực quá lớn, lại
tát một cái vào mặt của anh ta.
“Nói rồi đấy, nếu như tao ra tay thì
mày sẽ hối hận”.
“Sao mày không phách lối nữa đi?”
“Dám uy hiếp đến người bên cạnh
tao à”.
“Mày là cái thá gì chứ?”
Trần Thanh vừa nói xong một câu
thì tát Haven một cái, đến khi anh
thả Haven xuống đất, anh ta đã
không còn ra dáng con người nữa.
“Hay lắm, giờ có thể nói chuyện
đàng hoàng rồi chứ? Nhưng mà, tao
nghe nói là trước giờ phòng đấu giá
Tô Tỉ bọn bây chưa bao giờ nóiđúng sai với người khác? Thật vậy
sao?”, Trần Thanh rút một chiếc
khăn giấy từ trên bàn, lau nhẹ vết
máu trên tay mình, sau đó thản
nhiên nhìn ông già kia.
“Tốt lắm, mày chẳng những gây sự
ở phòng đấu giá Tô Tỉ, mà còn
đánh người của bọn tao thành ra
thế này, xem ra không ai còn nhớ
đến uy quyền của phòng đấu giá Tô
Tỉ rồi, con mèo con chó gì cũng
dám khiêu khích phòng đấu giá Tô
Tỉ”, vẻ mặt của ông già lúc này rất
khó nhìn, lão ta lạnh tanh nói.
“Chát…”
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng
Trần Thanh sẽ nói chuyện đúng sai,nhưng anh lại làm ra hành động
không ai ngờ tới, anh từ tốn bước
lên, rồi cho ông già kia một cái tát
vang dội.
“Thằng khốn nạn…”
“Chát…”
“Mày chết chắc…”
“Chát…”
“Mẹ mày…”
“Chát…”
Ông già kia vừa nói thì Trần Thanh
chẳng nói chẳng rằng đã tát lão ta,
chỉ qua vài cái tát gương mặt mặt
ông già kia đã sưng vù như một cái
đầu heo.Lúc này, lão ta mới biết sợ, ở đâu
có kẻ như vậy trời? Không hề cho
người ta cơ hội để biện giải.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!