Chương 668: Bình sứ Thanh Hoa
"Mười lăm triệu!"
Trần Thanh vừa nhìn đã biết có
người của phòng đấu giá đang ra
giá để dẫn dụ người khác tăng theo
mình nên mới tăng giá một mạch
đến con số mười lăm triệu, anh
muốn nhìn xem liệu những người
này có chơi tiếp hay không.
Quả nhiên, khi sử dụng đôi mắt
xuyên thấu, Trần Thanh nhìn thấy
mấy người này trao đổi trong chốc
lát rồi có người giơ thẻ lên.
"Mười lăm triệu năm trăm ngàn",
người đó giơ thẻ tăng giá năm trăm
ngàn.Lúc này những người khác cũng lần
lượt ra giá cạnh tranh cho món đồ
này.
Trần Thanh thầm cười mỉa mai, tiếp
tục giơ thẻ: "Mười sáu triệu".
"Ông anh này sao mà chán thế, chỉ
thêm có năm trăm ngàn thôi à,
không có tiền sao?", người đàn ông
vừa ra giá cười lạnh, giễu cợt anh.
"Tôi ra mười bảy triệu!", châm chọc
Trần Thanh xong, anh ta lại lớn
tiếng nói.
"Mười bảy triệu một trăm ngàn!",
anh đỏ cả mặt, gân cổ hét lên như
bị chọc giận."Mười tám triệu", thấy dáng vẻ này
của Trần Thanh, người nọ không
nao núng tiếp tục ra giá.
"Mười tám triệu một trăm ngàn!"
"Hai mươi triệu".
Thấy hai người tranh nhau như thế,
các khách hàng xung quanh đều lắc
đầu, những cuộc đấu giá tranh hơn
thua nhau thế này rất dễ đẩy giá
lên cao.
Không những thế, giá tiền này đã
hoàn toàn vượt qua giá trị thực sự
của bức tranh trên kia.
"Ngại quá, người đàng hoàng không
nên cướp đồ yêu thích của người ta,
anh thích bức tranh đó như thế thìtôi nhường cho anh vậy", Trần
Thanh đột nhiên không làm vẻ mặt
tức giận vừa rồi nữa, sảng khoái
nói.
"Anh…anh không ra giá tiếp nữa
sao?", người đàn ông kia đang nghĩ
bụng chờ đối phương gọi thêm một
lần nữa rồi thôi, ai ngờ anh lại dừng
lại làm cho anh ta rơi vào tình thế bị
động.
"Thôi khỏi, tôi không có tiền thế
đâu", nói thì nói như vậy nhưng vẻ
mặt của Trần Thanh vẫn mang sự
tiếc nuối, như thể vì anh thật sự
không có tiền nên mới không ra giá
tiếp vậy."Đại ca quá trâu bò!", Giang Tử
Phong còn chuẩn bị nhắc nhở đại ca
mình, nhà họ Giang của cậu cũng
có một phòng đấu giá thế này nên
đương nhiên biết tình huống hay
xảy ra trong đó, rõ ràng là người
này được phòng đấu giá nhờ cậy,
nếu tiếp tục ra giá nữa sẽ bị lừa.
"Còn có ai muốn ra giá nữa không
ạ?", đấu giá viên đang đứng trên
sân khấu cũng biết người ở phía
dưới là người của phòng đấu giá
nên hơi sốt ruột khi thấy anh ta ra
một cái giá quá cao, chờ một lúc lâu
mới hỏi."Không có ai cả, nhanh đập búa
đi!", có người không kiên nhẫn nói
to.
Đấu giá viên lại nhìn xung quanh,
cũng chẳng còn cách nào. Đáng lẽ
ra họ sẽ có một khởi đầu thuận lợi
thế mà cuối cùng lại bị gài một vố,
đắng mà không nói nên lời.
Tuy nhiên, ông ta không tiếp tục hỏi
nữa mà đập búa xuống.
Các cuộc đấu giá tiếp theo đã bình
thường trở lại, mấy người được nhờ
không kéo giá quá đà.
Cho đến khi một món đồ xuất hiện.
Đây là một món đồ sứ, quan trọng
là nó có xuất xứ từ Hoa Hạ. Nhìn từ
bên ngoài, món đồ sứ này được chếtạo rất tinh xảo, một số giám định
viên cực kỳ nổi tiếng đang có mặt đi
lên giám định và xác nhận là hàng
thật, đó lại còn là bình sứ Thanh
Hoa có nguồn gốc vào cuối nhà
Nguyên.
Khi những thông tin trên được công
bố, tất cả những người đang có mặt
tại đây đều trở nên hăng hái, ai mà
chẳng biết bình sứ Thanh Hoa này
là một thứ vô giá, chưa kể nó còn
có tạo hình đỉnh cao và được bảo
tồn nguyên vẹn.
Có thể nói, kể từ khi bình sứ Thanh
Hoa thời nhà Nguyên lên sân khấu,
sự chú ý của tất cả mọi người đều
tập trung vào nó, ai nấy đều chựcchờ giơ thẻ vì bất cứ người nào có
thể tham dự buổi đấu giá này đều
không thiếu tiền, muốn giành được
vật đó.
Trần Thanh dùng đôi mắt xuyên
thấu để quan sát, nét mặt chợt trở
nên kỳ lạ.
Rõ ràng là vừa rồi anh đã dùng
phương pháp giám định mà lão già
dạy cho mình, thấy được cái bình
này đích thị là hàng thật, thế nhưng
khi dùng đôi mắt xuyên thấu thì cực
kỳ ngạc nhiên.
Nguyên nhân không phải cái gì khác
ngoài việc bên trong bình sứ Thanh
Hoa này có một chữ Hán giản thể
"Tiền" trên vách.Ai cũng biết chữ Hán giản thể phải
đến giai đoạn giữa của những năm
năm mươi mới xuất hiện, mà chữ
"Tiền" này lại xuất hiện trên vách
trong bình sứ thanh Hoa cuối thời
Nguyên, thế không phải điêu à?
"Như các vị đã biết, đồ sứ của Hoa
Hạ luôn là những sản phẩm có một
không hai, bình sứ Thanh Hoa nhà
Nguyên này còn quý báu hơn thế,
có thể nói là cực kỳ hiếm có. Bây
giờ các vị có hai mươi phút để cân
nhắc", đấu giá viên trên sân khấu
nở một nụ cười rồi đi xuống cánh
gà.
"Tử Phong, chú ý, lát nữa đấu giá
bắt đầu thì ra giá cẩn thận thôinhé", nhân giờ nghỉ giải lao, Trần
Thanh truyền âm cho Giang Tử
Phong, trong đầu anh đang có một
kế hoạch.
Từ khi vào giờ giải lao, bầu không
khí trong hội trường có gì đó không
tốt lắm.
"Chắc chắn là cậu ta chưa?", người
đàn ông trung niên đang ngồi trên
vị trí chủ tọa lạnh lùng hỏi, ánh mắt
hiện lên sự rét lạnh.
"Thưa ông, đã xác định rồi ạ, đích
thị là người của Huyết Lang, có điều
không biết cả bọn đều đến hay chỉ
có một mình tên này", một người
lên tiếng đáp."Không cần biết là một người hay
mấy người, thằng khốn này đã giết
con tôi, tự chui đầu vào lưới thì đỡ
cho tôi đi tìm", ánh mắt Dulu đằng
đằng sát khí, ông ta cực kỳ muốn
ăn tươi nuốt sống Trần Thanh.
"Tổng giám đốc, cái này...ra tay
luôn hình như không ổn lắm", có
người cho ý kiến, dễ thấy là họ
không hề bận tâm đến cái chết của
con trai Dulu, lợi ích nhận được từ
phòng đấu giá quan trọng với họ
hơn.
"Phải đấy, một hội đấu giá thế này
xưa nay chưa từng có, rất nhiều
nhân vật lớn lặn lội đường xa đến
đây để tham dự, nếu để chuyện thếnày xảy ra thì tôi sợ là ảnh hưởng
xấu đến danh tiếng của phòng đấu
giá chúng ta".
"Theo tôi thì bọn người Huyết Lang
này phải giết, nhưng buổi đấu giá
của chúng ta cũng không thể hỏng
được, chi bằng chúng ta chờ đến
khi kết thúc đi? Buổi đấu giá vừa
kết thúc thì chúng ta hành động,
giết chết tên đó!"
Hầu như những người ở đây đều
phản đối, mặc dù Dulu là tổng giám
đốc nhưng bọn họ cũng không phải
ăn chay, sau lưng họ đều có chỗ
dựa, trong sự việc thế này thì họ là
phương có lý nên đương nhiên sẽ ra
sức ngăn cản.Nghe những người đang ngồi nói
vậy, sắc mặt của Dulu trở nên xấu
đi, rõ ràng là ông ta không ngờ
mình lại bị phản đối gay gắt như
vậy.
Tuy nhiên, Dulu có thể ngồi trên
chiếc ghế tổng giám đốc thì hiển
nhiên không phải bao cỏ, ông ta
biết sở dĩ mấy người này gây khó
dễ cho mình ngay lúc này là vì
muốn làm khó chịu, ông ta mà để lộ
chút sơ hở thôi là bọn họ sẽ dùng lý
do này để đuổi mình ra ngoài ngay.
"Các ông bị điên à? Người ta tuyên
bố đến đây để trả thù phòng đấu
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!