Chương 674: E rằng chẳng phải
chuyện gì hay ho
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay
cả Dulu cũng phải trợn tròn mắt,
nhưng ngay sau đó, ông ta bắt đầu
cười lớn, người này quả thật muốn
chết mà.
Chính xác mà nói thì Trại Phạn
chẳng thèm nghe lời ông ta, nếu
Trần Thanh không tiếp tục khiêu
khích thì Trại Phạn sẽ chẳng giết
anh.
Nhưng mà hiện tại, Trần Thanh lại
chủ động khiêu khích, Trại Phạn là
một người hung tàn, tuyệt đối sẽ
không cho phép người khác làm trò
gây hấn trước mặt hắn ta.Cho nên, Dulu chẳng cần phải lo
lắng nữa mà bày ra thái độ xem
kịch, ông ta thật muốn xem thử
Trần Thanh có thể ngoan cố đến cỡ
nào.
Sắc mặt của tất cả những người
xung quanh cũng đều thay đổi, đây
thật sự là khiêu khích, cho dù không
phải là cường giả tuyệt thế cũng
không thể chịu được sự khiêu khích
kiểu này.
Quả nhiên, sau khi Trại Phạn nghe
được lời nói của Trần Thanh, đầu
tiên là hơi sửng sốt, sau đó liền nổi
giận.
“Con heo Hoa Hạ khốn nạn, tao
muốn giết mày”.Hai mắt Trại Phạn trừng lớn, cả
người tản ra một loại hơi thở khủng
bố, hai bàn tay khổng lồ mạnh mẽ
đan vào nhau, phát ra một loạt âm
thanh đinh tai nhức óc.
Vốn dĩ cảm giác của Trần Thanh với
Trại Phạn này đã chẳng tốt đẹp gì
rồi, vừa nghe đến xưng hô của hắn
ta với mình, sắc mặt anh lập tức u
ám.
Giang Tử Phong đang phát sóng
trực tiếp thấy một màn như vậy
trong lòng bỗng run sợ, tuy rằng
không hẳn là cậu ấy hiểu quá rõ về
Trần Thanh nhưng cũng biết đôi
chút, tên Trại Phạn này nói như thếsợ là đã chọc trúng chỗ đau của đại
ca rồi.
Huống chi, bản thân cậu là người
Hoa Hạ, nghe hắn ta nói vậy còn
chịu không nổi chứ đừng nói đại ca.
“Nếu hiện tại mày quỳ xuống giải
thích, có lẽ tao có thể cho mày một
cái chết thoải mái”, Trần Thanh
chậm rãi tiến lên từng bước, cất
giọng vô cùng bình tĩnh nhìn Trại
Phạn.
“Mày nói cái gì cơ?”, vốn Trại Phạn
đã chuẩn bị dạy cho cái gã Hoa Hạ
này một trận nhớ đời thì bỗng nghe
được câu nói của Trần Thanh, nhất
thời lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.“Ha ha… Ý của mày nói là cho tao
một cái chết thoải mái sao? Không
để cho tao phải đau khổ hả?”, Trại
Phạn cười ha hả, sau đó hỏi ngược
lại.
“Quả thực là đồ ngu”.
Trần Thanh không muốn để ý đến
hắn ta nữa, trực tiếp tiến lên, cả
người tựa như tia chớp, nháy mắt
đã xuất hiện trước mặt Trại Phạn,
vung tay tát một cái vang dội trên
mặt hắn ta.
“Bốp…”
Trại Phạn choáng váng không thôi,
chỉ một cái tát của Trần Thanh
đánh vào mặt đã khiến thân thể to
lớn của hắn ta quay vài vòng trênkhông trung, sau đó đập thật mạnh
vào đài bán đấu giá.
“Mẹ nó, tình huống gì thế này?”
“Sao tình huống kiểu này có thể
xuất hiện được?”
“Trại Phạn này không phải đang giả
bộ đấy chứ?”
“Tôi cũng nghĩ vậy, nếu không sao
một người tàn ác như Trại Phạn lại
có thể dễ dàng bị người khác giáng
cho một cái bạt tai như vậy chứ?”
Những người xung quanh đứng hình
vài giây, sau đó mới kịp phản ứng
lại, cả một đám người bắt đầu điên
cuồng thảo luận.Hiển nhiên mọi người đều không
muốn thừa nhận kết quả này lắm,
nói cho cùng thì lần lật kèo này đã
hoàn toàn lật đổ dự tính của bọn
họ.
Người đầu tiên không thể chấp
nhận được chính là Dulu, dù thế
nào ông ta cũng không thể nghĩ
đến cường giả mà phòng đấu giá Tô
Tỉ bọn họ che dấu lại bị một cái tát
của sói đầu đàn Huyết Lang là Trần
Thanh đánh bay mất, ngay cả bản
thân ông ta cũng có chút nghi ngờ
tên Trại Phạn này có phải đồ giả
hay không.
Trần Thanh không hề dùng chân
khí, anh có thể cảm nhận được mộtcỗ năng lượng kỳ quái trong cơ thể
Trại Phạn, hẳn là võ giả phương
Tây, đương nhiên cách gọi có thể
không đúng lắm. Bởi vì hơi thở dao
động trên người Trại Phạn quá
thấp, nhiều nhất cũng chỉ đạt đến
Tiên Thiên mà thôi, Trần Thanh
chẳng hề dùng đến chân khí, đột
nhiên cảm thấy có chút ăn hiếp
người khác, dù sao cường độ thân
thể của anh có thể liều mạng đấu
với một Tông Sư võ đạo đấy.
“Không những tao tiến lên phía
trước rồi, còn đánh mày nữa, đến
đây, nói thử xem, hậu quả thế
nào?”, Trần Thanh không vội ra tay
tiếp mà chờ Trại Phạn hòa hoãn lại.“Khốn kiếp, tao muốn giết mày”,
Trại Phạn xưa nay nào đâu đã từng
chịu sỉ nhục như vậy, từ lúc hắn ta
nổi tiếng, căn bản chẳng có ai dám
bất kính với hắn ta nữa. Nhưng mà
chính lúc này, Trại Phạn chẳng
những bị làm nhục bởi một người
rất trẻ tuổi, còn bị người ta đánh
thẳng vào mặt.
Năng lượng trong cơ thể Trại Phạn
bùng phát, hai chân đột nhiên giẫm
lên mặt đất, sàn nhà khách sạn vô
cùng cứng rắn là thế cũng bị giẫm
ra hai dấu chân, sàn nhà nứt toác.
“Hít…”Những người còn đang nghi ngờ về
thực lực của Trại Phạn thấy một
màn như vậy đều phải hít khí lạnh.
Đây còn là người sao? Chỉ dùng
chân đã có thể giẫm sàn nhà thành
cái dạng này, thực lực bậc này quá
đáng sợ rồi.
“Giết cậu ta, mau giết tên súc sinh
này đi”, hai mắt Dulu đột nhiên
sáng ngời, sự tin tưởng đối với Trại
Phạn đã trở lại.
Nhưng mà chính bọn họ cũng chẳng
chịu nghĩ lại, nếu Trại Phạn thực sự
lợi hại như vậy sao có thể bị một cái
tát của Trần Thanh đánh bay đi
mất, thực lực của anh phải khủng
bố đến cỡ nào?“Thật là ngu xuẩn”, Giang Tử Phong
bất đắc dĩ lắc đầu, tên này chỉ có
một cái cơ thể to con chứ chẳng có
tí đầu óc nào, e rằng chẳng phải
chuyện gì hay ho.
“Hôm nay ai cũng không cứu được
ông”, Trần Thanh nhìn thoáng qua
Dulu, kẻ vừa mới mắng mình là súc
sinh, ý lạnh trong mắt trở nên cứng
rắn.
“Cậu cứ yên tâm, hôm nay không ai
cứu được cậu đâu, cho dù cậu có
quỳ xuống cầu xin tha thứ tôi cũng
sẽ không bỏ qua cho cậu”, Dulu tự
cho là mình đã nắm chắc thắng lợi
nên lời nói cũng không hề cố kỵ
chút nào.“Vốn dĩ còn muốn chơi với anh một
chút, nhưng mà bây giờ anh có thể
chết được rồi”, Trần Thanh nhìn
Trại Phạn, biểu cảm lạnh như băng,
vừa dứt lời, không để cho đối
phương kịp phản ứng, anh đã thẳng
tay tung ra một chưởng.
Tròng mắt Trại Phạn trừng lớn, căn
bản chưa kịp phản ứng đã thấy một
chưởng vỗ vào đầu khiến hắn ta
không kịp hừ một tiếng, cả người
đã sụp đổ, hoàn toàn tắt thở.
“Hít…”
Tất cả mọi người thấy cảnh này đều
lạnh cả người.
Không phải là tất cả mọi người ở
đây đều từng giết người, nhưngcũng chẳng phải loại lương thiện gì,
đối với việc giết người không xa lạ
mấy, nhưng mà có ai đã từng thấy
cách giết người thế này chứ? Vỗ
một cái khiến người ta chết tươi.
“Ông muốn chết như thế nào đây?”,
Trần Thanh nhìn về Dulu phía sau,
sát ý trong mắt ngày càng nồng
đậm.
“Tôi…”, Dulu sao có thể nghĩ đến,
Trại Phạn vừa nãy còn biểu hiện oai
phong như thế mà một chút tác
dụng cũng không có, trực tiếp bị
người ta vỗ chết.
“Nếu không có, vậy ông đi chết đi”,
Trần Thanh lười chơi nữa, sự tìnhvới phòng đấu giá Tô Tỉ cũng nên
kết thúc rồi.
“Cậu…cậu không thể giết tôi, nếu
cậu giết tôi, phòng đấu giá Tô Tỉ
biết sẽ không bỏ qua cho cậu”, lúc
này Dulu đã sợ chết khiếp rồi, liều
mạng lùi về phía sau, quát lớn.
“Cho dù tôi không giết ông thì
chẳng lẽ phòng đấu giá Tô Tỉ các
người sẽ cùng tôi chung sống hòa
bình sao?”, khóe miệng Trần Thanh
lộ ra một nụ cười khinh miệt, sau
đó từng bước đi đến.
“Đừng mà, tôi…tôi có thể nói cho
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!