Chương 677: Thời Ngũ Đại Huyết
tộc
“Hả, ma cà rồng? Thật hay giả vậy?
Thế giới này thật sự tồn tại ma cà
rồng sao? Không phải ma cà rồng
không thể tồn tại dưới ánh mặt trời
được sao?”, Giang Tử Phong bên
cạnh có chút hoảng sợ, nhanh
chóng lùi về phía sau hai bước.
Suy cho cùng thì ma cà rồng là một
sự tồn tại cấm kỵ đối với người bình
thường, cũng là một tồn tại rất
khủng bố, cậu ấy chưa kịp chuyển
lối suy nghĩ của người bình thường
sang lối suy nghĩ của võ giả.
Nhìn thấy cái người vừa mới đánh
mình thành đầu heo lộ ra ánh mắthoảng sợ, trên mặt Vi Đức cuối
cùng cũng hiện lên một chút kiêu
ngạo, nhưng mà một ma cà rồng
cao quý như mình lại vừa bị một tên
nhân loại đánh thành cái đức hạnh
này, nghĩ thôi đã thấy buồn bực.
“Thật ra, việc ma cà rồng sợ ánh
nắng mặt trời chỉ là tình huống lúc
bọn họ vừa mới tu luyện mà thôi,
thời điểm đó thực lực của họ còn
yếu, thuộc tính là bọn họ tu luyện là
thuộc tính âm, tương khắc với ánh
sáng mặt trời, cho nên mới có
chuyện ma cà rồng sợ ánh nắng”,
Trần Thanh lắc đầu, chậm rãi giải
thích.Cách giải thích này của Trần Thanh
khiến Vi Đức trợn mắt há mồm, bởi
vì anh ta chưa từng nghe nói qua
ma cà rồng còn có thể tu luyện
thành.
“Đại ca, vậy đám ma cà rồng này
không phải là dơi thành tinh sao?
Sao có thể tu luyện được?”, Giang
Tử Phong ngạc nhiên hỏi, dù sao
truyền thuyết về ma cà rồng trên
truyền hình và phim ảnh thực sự có
rất nhiều, nhưng mà lời giải thích
của Trần Thanh lại phá vỡ nhận
thức của cậu ấy.
“Thật ra cũng không hẳn vậy, chính
xác mà nói thì Huyết tộc cũng là
con người thôi, chẳng qua bọn họtu luyện Huyết Thi công, sau khi
tiến hóa thì bọn họ trở thành Huyết
tộc hiện tại. Cái gọi là đại Huyết tộc
đời đầu tiên nhất chính là con người
tu luyện Huyết Thi công thành
công, còn các đại Huyết tộc từ đời
thứ hai trở về sau đều là biến đổi
phái sinh, từ đơn giản thành phức
tạp mà thôi. Cứ như vậy nên thực
lực của Huyết tộc càng ngày càng
yếu”.
Trần Thanh lắc đầu, anh vô cùng rõ
ràng lai lịch của Huyết tộc, lại nói
Huyết tộc và thi tổ của Hoa Hạ bọn
họ có quan hệ rất mật thiết, công
pháp tu luyện của Huyết tộc là dothi tổ lưu truyền lại, chẳng qua nó
đã được đơn giản hóa rồi.
Cho nên, Huyết tộc rất hung hăng
ngang ngược ở các nước phương
Tây nhưng chưa bao giờ dám đến
Hoa Hạ vì bọn họ sợ thi tổ.
Đương nhiên, những điều này đều
là truyền thuyết, Trần Thanh xem
qua trong những câu chuyện cổ tích
thần thoại. Nhưng mà sau khi tận
mắt thấy ma cà rồng chân chính rồi,
anh đột nhiên cảm thấy hình như
rất nhiều những thứ này nọ trước
đây lão già dạy cho mình chẳng có
liên quan gì mấy đến võ giả thì
phải.Thế giới mà lão già dựng nên cho
anh lúc còn bé giống hệt những câu
chuyện cổ tích thần thoại, nhưng
khi thực lực của anh dần tăng lên,
tầm mắt được mở mang nhiều hơn,
thế giới anh tiếp xúc cũng rộng lớn
hơn hẳn, và những truyền thuyết
hoặc thần thoại trong mắt anh ngày
đó dường như đang xuất hiện từng
cái một.
“Này…”, Vi Đức thuộc thời đại của
Ngũ Đại Huyết tộc, có thể nói lực
lượng trong anh ta bây giờ yếu vô
cùng, hiện tại cũng phải khó khăn
lắm để tồn tại dưới ánh mặt trời.
Nhưng mà sau khi nghe được lời nói
của Trần Thanh, Vi Đức có một loạicảm giác muốn sụp đổ, thì ra trước
giờ anh ta chính là Huyết tộc cấp
thấp nhất, mệt cho anh ta trước kia
còn cảm thấy Huyết tộc cao quý
bao nhiêu thì hiện tại liền cảm thấy
mình có bấy nhiêu ngu xuẩn.
“Bụp…”
Ngay lúc Trần Thanh và Giang Tử
Phong chuẩn bị rời đi, Vi Đức lập
tức quỳ gối trước mặt hai người bọn
họ khiến cả hai đều hoảng hốt.
Vi Đức không phải là đồ ngốc. Nếu
đối phương đã có thể biết rõ ràng
lai lịch của Huyết tộc đến vậy, anh
ta đã được cải tạo thành Huyết tộc
nhưng nếu muốn tiến thêm một
bước nữa sợ là không có khả năng.Nhưng mà, hôm nay có lẽ anh ta
thấy được hy vọng rồi, một cái hy
vọng cho phép anh ta thoát khỏi
quá khứ.
Cho nên, anh ta không chút do dự
quỳ rạp xuống đất.
“Có ý gì vậy?”, Trần Thanh kỳ quái
nhìn Vi Đức, anh không có tính toán
so đo với người này. Dù sao thực
lực yếu như vậy, anh không có
hứng thú.
“Cầu xin anh, thu tôi làm đồ đệ đi,
tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt”,
đôi mắt Vi Đức mang theo nguyện
vọng mãnh liệt, cầu xin nhìn Trần
Thanh.“Thật ngại quá, tôi không thu đồ
đệ”, Trần Thanh lắc đầu, căn bản là
anh không nghĩ đến chuyện thu đồ
đệ, huống chi đối phương còn là
một người phương Tây, một Huyết
tộc phương Tây. Tục ngữ có câu:
không cùng một tộc tất có dị tâm,
anh cũng chẳng muốn rước việc vào
người mình.
“Tôi nhất định sẽ vô cùng vâng lời,
về sau anh chỉ tôi đi hướng đông tôi
tuyệt sẽ không đi hướng tây. Van
cầu anh, tôi chỉ muốn mượn dùng
thân phận hiện tại, tôi muốn tiến
lên”, Vi Đức nghe được lời nói của
Trần Thanh, nhất thời có chút nóng
nảy, nói chuyện đều mang theo vẻcầu xin, ánh mắt nhìn về phía anh
cũng thay đổi.
“Đại ca, nếu anh muốn sắp đặt bố
cục toàn thế giới, tên này có thể là
một điểm sáp nhập”, vốn Trần
Thanh định rời đi, nhưng Giang Tử
Phong bên cạnh đột nhiên nói nhỏ
với anh.
Nghe cậu ấy nói xong, Trần Thanh
có hơi sửng sốt, không ngờ tên
nhóc này lại có suy nghĩ như vậy.
Chẳng qua, tâm phòng người không
thể không có, anh không muốn hại
người nhưng mà nếu lại xuất hiện
một tình huống như phòng đấu giá
Tô Tỉ thì đến lúc đó chẳng cần anhđích thân ra tay, thuộc hạ của anh
cũng có thể thay anh xử lý.
Huống chi, anh thật sự cũng có
công pháp tu luyện của Huyết tộc
trong tay, tuy răng chẳng biết lúc
trước lão già lấy từ nơi nào nhưng
Trần Thanh cảm giác lão già này
không đơn giản, dù sao đồ vật như
vậy ông ấy còn có được.
“Cậu đứng lên trước đi, đi về khách
sạn trước”, Trần Thanh không nói
gì, cũng không đồng ý, chỉ mang
theo bọn họ rời khỏi nơi này.
Chẳng mấy chốc xe đã đến khách
sạn, rồi tới phòng khách, bọn Trần
Thanh còn chưa nói gì, Vi Đức lại
quỳ rạp xuống đất, anh nhìn thấycũng muốn điên rồi, cái người này
chẳng nói chẳng rằng đã quỳ thẳng
tắp.
Vi Đức cũng bị ảnh hưởng sâu sắc
bởi phim truyền hình võ hiệp của
Hoa Hạ, cho nên trong mắt anh ta,
chỉ cần đầu gối đủ mềm thì không
có chuyện gì xin không được.
“Cái người này, sao có thể bướng
bỉnh như thế chứ? Tôi còn muốn đại
ca nhận tôi làm đồ đệ mà đại ca
còn chưa nhận đây, bằng anh, một
tên quỷ ngoại tộc sao, quên đi”, vẻ
mặt Giang Tử Phong khinh thường
nhìn Vi Đức.
“Không phải tôi không nhận cậu mà
là tôi không có quyền thu nhận đồđề”, Trần Thanh lắc đầu, dứt khoát
từ chối thỉnh cầu của Vi Đức.
“Vậy…về sau tôi chính là thuộc hạ
của anh, anh là chủ nhân của tôi”,
Vi Đức nghe vậy trong lòng trầm
xuống. Anh ta biết người Hoa Hạ
thu đồ đệ rất hà khắc, thêm vào đó
còn là một người ngoại quốc.
Nhưng mà hôm nay anh ta hạ quyết
tâm rồi, nhất định phải câu được
quan hệ với Trần Thanh, nếu không
sau này rời đi rồi chỉ sợ anh ta sẽ
không còn cơ hội nữa.
“Trước tiên cậu cứ đứng lên đi đã”,
Trần Thanh có chút đau đầu, vừa
mới thu một tên thuộc hạ từ gia tộcRyder, giờ lại thêm một tên đến
nữa.
“Được rồi, tôi còn không đồng ý
được sao, đứng lên đi”, nhìn người
này vẫn không chịu nhúc nhích, rơi
vào đường cùng, Trần Thanh đành
phải mở miệng đáp ứng.
“Trở thành thuộc hạ của tôi thì có
thể, nhưng từ nay về sau tôi chính
là cái lồng của cậu và phải hiểu rõ
nếu cậu phản bội tôi, chờ đợi cậu
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!