Chương 683: Giậu đổ bìm leoTrần Thanh không nói gì thêm, mà
nhắm mắt tĩnh dưỡng, còn Giang
Tử Phong thì đứng đằng sau anh
giống như vệ sĩ, ngồi xuống một
cách xấc xược, dẫu sao, vào những
lúc như này, cậu ấy phải phô bày
một chút thể diện cho đại ca nhà
mình.
Theo dòng thời gian thấm thoắt thoi
đưa, mười phút trôi qua chóng
vánh, trong mười phút này, Giang
Tử Phong cảm thấy mình sắp không
trụ nổi, lỡ như đại ca không gọi
quân cứu viện đến thì chẳng phải
rất bẽ mặt à.
“Hai anh, mười phút sắp hết rồi
đấy, thế nhưng, hình như quân cứuviện hai anh gọi vẫn chưa tới”,
Lyons không thèm che giấu lời giễu
cợt, anh ta nói thẳng.
“Lẽ nào vốn dĩ không có quân cứu
viện gì hết phải không? Tất cả đều
là do các anh tự biên tự diễn à?”,
lúc này Seuss đương nhiên muốn
nắm bắt thời cơ mà giậu đổ bìm leo.
“Chúng ta không nên vạch trần
người ta sớm như vậy, phải để họ
diễn một lúc nữa chứ, dù sao có
khá ít khán giả xem mà, nói ra, có
thể biểu diễn cho chúng ta xem, thì
cả đời này lấy ra khoe khoang cũng
được đấy”.
“Đúng đấy, chúng ta cứ bình tĩnh
chờ đợi một lát xem sao, biết đâu,quân cứu viện của người ta đã đến
trước cửa rồi”.
Bây giờ, bọn họ có gì muốn nói
cũng tuôn hết ra, từng câu từng câu
đều rất chướng tai.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của
Lyons vang lên.
Giờ anh ta còn đang ung dung, sau
khi nghe tiếng chuông điện thoại
cũng không vội vã bắt máy.
“Tôi khuyên anh nên nghe điện
thoại đi”, Trần Thanh nhìn Lyons,
mở lời nói thẳng.
“Anh bảo tôi bắt máy thì tôi bắt máy
sao? Vậy thì tôi chẳng có tí thể diện
nào hết à? Giờ tôi cứ không bắtmáy đấy, làm sao”, Lynos nghe
Trần Thanh nói, anh ta cúp điện
thoại tựa như nhìn thấu hết mọi sự
đời..
“Không lẽ là viện quân của anh gọi
điện thoại cho tôi ư, tôi không bắt
máy đấy, tôi muốn coi thử quân cứu
viện của anh còn có cách gì”, Lyons
nhếch môi cười vênh váo, tự cho
mình đúng, nói.
“Ối dồi ôi, thuyết phục mấy cái
thằng quỷ chó chết này thật là khó
khăn mà”,Trần Thanh khẽ lắc đầu,
không nói gì thêm.
Vừa rồi, anh có liếc mắt nhìn sơ
qua, có thấy tên người gọi hiển thị
trên màn hình điện thoại của Lyonslà của nhân viên lễ tân, giờ bên đó
gọi điện tới, chắc chắn là do có
chuyện gì xảy ra, nhưng tiếc là
Lyons không thèm nghe điện thoại.
“Tốt lắm, tấu hài xong rồi thì cút đi
được chưa? Ở đây không chào đón
các anh”, Lyons giờ chả còn hứng
thú để đối phương ở lại đây, đánh
thì đánh không lại, bọn họ chỉ đành
phải dùng cách này thôi, bằng
không lỡ như hai kẻ này nổi máu
chiến lên rồi đánh bọn họ một trận
thì không lẽ họ phải chết oan chết
uổng à.
“Đúng đó, cút nhanh lên, đây không
phải là phương Đông, tốt nhất làmấy tên phương Đông bây biết thân
biết phận mà làm người đi”.
“Ha ha… Nói thế có tổn thương họ
quá không vậy? Làm vậy hình như
không thân thiện cho lắm”.
Giờ đây, cả đám người này chế
nhạo không nể nang gì, dẫu sao, họ
cứ không tin đấy, đối phương có
thể làm gì mình chứ.
Trần Thanh không nói năng gì, anh
chỉ bình tĩnh nhìn lũ hề nhảy nhót
ấy.
“Còn ăn vạ không đi phải không?
Nếu như hai người còn ăn vạ không
chịu đi thì tôi sẽ báo cảnh sát, tôi
muốn coi thử các người có dám
chống đối người thi hành công vụkhông”, Lyons thấy họ không thèm
để tâm gì, anh ta chợt cảm thấy hơi
đau đầu, nên đành phải dùng cách
này.
“Rầm…”
Đúng lúc ấy, bỗng nhiên có một
tiếng cãi vã ầm ĩ truyền đến, ngay
sau đó, có vài bóng người xông vào
phòng họp, hung hăng đập bàn họp
trong phòng.
“Mấy thằng oắt này làm gì thế? Sao
dám đến gây rối ở công ty TI chúng
tôi, các người không muốn sống
cũng được thôi, nhưng đừng có làm
liên lụy đến những người có thân
quen đến mình”, tâm trạng Lyons
giờ rất không tốt, sau khi thấy mấytên bảo vệ không ngăn nổi người lạ
xông vào phòng họp, anh ta gầm
lên, chỉ tay ra ngoài cửa rồi mắng
to.
“Ai ở ngoài đó? Lăn vào đây nhanh
lên”.
“Sao có thể lăn vào chứ? Phải bò
vào mới đúng”.
“Tôi cho rằng quỳ đi vào tốt hơn,
nếu không sao có thể thể hiện hết
sự hổ thẹn của người ta chứ?”
Seuss và mấy kẻ khác mở miệng
cười cợt.
“Hay lắm, cho dù có là bậc cha chú
các người đến cũng không dám nói
vậy đâu, hôm nay, tôi muốn xemthử mấy thằng ranh con tụi bây có
thể lật đổ gia tộc của tôi không
đấy”, đúng lúc đó, có một bóng
người lững thững bước từng bước
vào.
“Lão già này, ông vừa nói gì đó? Lẽ
nào ông không biết lời nói ấy sẽ
mang tai hoạ gì cho và những người
bên cạnh ông à?”, Seuss có thể coi
là người có địa vị cao nhất trong
nhóm người này, anh ta hiên ngang
ngạo mạn đứng ra nói.
“Cậu Trần, ngại quá, tôi đến trễ rồi,
lúc nãy bị tắc đường, cả đoạn
đường còn lại là tôi vội vàng chạy
tới”, mặc dù mấy lời của lũ con
cháu này rất chướng tai, nhưngMisorde vẫn biết rõ ai là chủ ai là
phụ, ông ta đi thẳng đến trước mặt
Trần Thanh, rồi trịnh trọng nói.
“Đừng nói nữa”, lúc này, sắc mặt
của Lyons vô cùng xấu, mấy người
trẻ tuổi này có thể không biết
nhưng bản thân là tổng giám đốc
của TI, đã từng đi theo ông chủ gặp
qua không ít nhân vật lớn của Vụ
Đô, anh ta đã từng thoáng thấy một
nhân vật lớn, người ấy chính là ông
lão trước mặt mình.
Mặc dù, Lyons chỉ nhìn thoáng qua,
nhưng anh ta là một người hay để ý
vụn vặt nên nhớ rất rõ, anh ta tin
chắc sáu mươi phần trăm rằngngười trước mặt mình này chính là
nhân vật lớn kia.
Đối với những kẻ như Lyons, cho dù
chỉ có mười phần trăm nguy cơ thất
bại thì bọn họ cũng không dám đặt
cược, bởi lẽ, nếu thua, bọn họ sẽ
mất trắng tay.
Thế nên, khi anh ta tin tưởng sáu
mươi phần trăm người ấy chính là vị
nhân vật lớn kia, trong đầu anh ta
vang lên câu nói hối hận, không
phải chỉ là một cái hợp đồng thôi à,
mắc gì mình phải mạt cưa mướp
đắng đôi bên một phường với cái
đám đần độn Seuss này chứ?
Nếu đối phương có thể mời nhân
vật lớn này tới thì đối phương cũngchẳng phải là một người đơn giản,
rốt cuộc lần này mình đã mạo phạm
dạng tồn tại nào thế?
“Đại nhân…”, Lyons mở miệng nói
một câu.
“Im miệng cho tôi, tôi bảo cậu nói
chuyện hả? Ở đây có chỗ cho cậu
lên tiếng à?”, Misorde bỗng nhiên
quay đầu lại, quát lớn khiến Lyons
câm miệng.
“Anh sợ ông ta làm gì? Lão cũng chỉ
là một lão già lụ khụ thôi, anh cho
là ông ta có võ thật à?”, lúc này
Seuss không sợ hãi, bởi vì đối
phương cũng giống mình, cả hai
đều là người phương Tây, nếu
người đó là người phương Tây, còncó thể đến nhanh như vậy, ắt hẳn
là dân bản xứ ở Vụ Đô.
Nếu đó là người Vụ Đô, vậy thì
thiếu gia Seuss của gia tộc Kemite
đây sẽ không sợ bất kỳ ai, dẫu cho
người nọ là người của thế hệ trước.
Hơn nữa, cứ coi là đối phương có võ
đi, người bên cạnh mình cũng
không sợ thất bại, thế nên, anh ta
không hề hoảng sợ.
“Thật là một lũ ngu si đần độn”,
Giang Tử Phong vốn dĩ còn đang lo
âu, nhưng sau khi người đến là
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!