Chương 688: Lằng nhà lằng nhằng
"A...”
Lúc tiếng súng vang lên, những
tiếng thét chói tai, tiếng la khóc,
tiếng cầu xin tha thứ cũng vang lên
không dứt bên trong khoang
thương gia.
"Câm miệng hết cho ông đây, ai
dám động đậy, ông đây nổ súng
bắn chết người đó”, trên mặt tên
phần tư ̉ khu ̉ ng bố kia lộ ra vẻ hung
ác, nhắm vào một người trong đó,
nổ súng không chút do dự.
"Đoàng...”Tiếng súng vang lên, người đàn ông
ngồi gần phần tư ̉ khu ̉ ng bố nhất bị
trúng đạn vào đùi, chỉ là, người đàn
ông đó chỉ dám kêu thảm một
tiếng, đối mặt với họng súng đen
ngòm, anh ta liền ngậm miệng lại,
cho dù vết thương bị đạn bắn trên
đùi khiến anh ta đau đớn, cũng đỡ
hơn là mất mạng.
Mà người bị lôi ra làm mẫu này đã
khiến tất cả mọi người xung quanh
ngậm miệng lại, đôi mắt sợ hãi nhìn
người đàn ông kia chảy máu tươi
ròng ròng, nhưng không có ai dám
giúp anh ta cầm máu.
"Như vậy mới đúng chứ, thật ra,
chuyện này không liên quan lắmđến mọi người, chúng tôi chỉ cần lấy
được thứ chúng tôi muốn rồi sẽ rời
đi, sẽ không làm tổn thương đến
mọi người”, phần tư ̉ khu ̉ ng bố kia
đắc chí hài lòng nói, hiển nhiên, rất
hài lòng với kết quả của hành động
vừa rồi.
Giang Tử Phong không ngờ thế mà
những người này lại ra tay nhanh
như vậy, cậu ấy còn chưa kịp làm
gì, điều này khiến cậu ấy cảm thấy
tự trách, đều do tính cách lằng nhà
lằng nhằng của mình, nếu không sẽ
không trở thành như thế này.
"Tỉnh lại đi, nếu phần tử khu ̉ ng bố ở
khoang này đã bắt đầu hành động,
như vậy chắc chắn bên phía khoangphổ thông cũng đã có bọn khu ̉ ng bố
khác ra tay rồi, cho nên, chúng ta
phải nhanh lên, tiếp theo cậu phải
nghe lệnh tôi mà làm”, Trần Thanh
cung không nghĩ t ̃ ới đối phương ra
tay nhanh như vậy, khiến anh
không kịp trở tay.
Giang Tử Phong chấn động, lúc này
mới lặng lẽ gật đầu.
Mà người phụ nữ bên cạnh cậu ấy
lập tức tựa vào ngực cậu, hiển
nhiên là quá mức sợ hãi.
"Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo
vệ cô”, Giang Tử Phong cực kì dũng
cảm, nhỏ giọng nói bên tai cô ta.
"Ừm”, người phụ nữ kia khẽ gật
đầu, sau đó nhỏ giọng đáp.Ngay lúc này, Trần Thanh lại giơ tay
lên.
"Hả? Còn có người không sợ chết
sao, nào, bạn học sinh kia, nói xem,
anh có chuyện gì không? Tốt nhất
là hãy cho tôi một lý do hẳn hoi,
nếu không đạn trong súng của tôi
không có mắt đâu”, phần tư ̉ khu ̉ ng
bố kia cười lạnh một tiếng, khẩu
súng trong tay nhắm ngay vào Trần
Thanh, cong khóe miệng nở một nụ
cười độc ác rồi nói.
"Tôi... Mấy người vì tiền tài, nhưng
mà nếu thật sự không cầm máu, chỉ
sợ người này sẽ mất máu mà chết,
tôi là một bác sĩ, tôi có thể giúp anh
ta cầm máu trước”, Trần Thanh gỉavờ như rất sợ hãi, nhưng vẻ mặt
vẫn kiên định, nói.
"À, hoá ra là bác sĩ sao, anh nói
đúng, đúng là chúng tôi vì tiền, chỉ
cần mấy người ngoan ngoãn phối
hợp, yên tâm, sẽ không chết ai
đâu”, người đàn ông kia nghe Trần
Thanh nói xong lý do, sắc mặt khẽ
đổi, sau đó lại bình thản nói.
"Được rồi, anh qua đây, giơ tay lên
trên đỉnh đầu”, người đàn ông kia
ra hiệu cho anh đi tới, nhưng mà
vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Trần Thanh giơ hai tay lên trên đỉnh
đầu, ra hiệu mình cũng không có
cầm theo cái gì."Tôi là một bác sĩ Trung y, tôi có
thể cầm một hộp ngân châm
không?”, Trần Thanh chỉ vào vali
bên cạnh mình, hỏi.
"Ngân châm? Là cái gì? Dùng để
làm gì?”, người đàn ông kia nghe
xong, lập tức hơi khẩn trương, sau
đó hỏi.
"Chính là thứ dùng để cầm máu,
cực kì nhỏ, dày hơn sợi tóc một
chút”, Trần Thanh vội vàng khoát
tay, mở miệng giải thích.
"Anh lấy ra đây, tôi xem một chút”,
người đàn ông kia lại không hề
buông lỏng chút nào, vẫn cảnh giác
nói.Trần Thanh không nói thêm gì, mà
cẩn thận mở vali của mình ra, mỗi
một động tác đều cực kì chậm rãi,
hiển nhiên là vì để cho đối phương
bình tĩnh lại, nếu không một khi đối
phương bắn trúng một nơi nào đó
trong máy bay, chỉ sợ toàn bộ người
trong máy bay đều phải chết.
Đây cũng là nguyên nhân chính mà
Trần Thanh không dám hành động
thiếu suy nghĩ, mặc dù anh nắm
chắc có thể khống chế được đối
phương ở khoảng cách xa, nhưng
mà trên máy bay cũng không chỉ có
một người này, chỉ cần có một tên
lọt lưới, như vậy vẫn sẽ gây nguy
hiểm làm máy bay rơi.Cho nên, Trần Thanh không dám
mạo hiểm, dù sao nơi này cũng là
trên không trung hàng chục nghìn
mét, nhỡ may thật sự khiến đối
phương kích hoạt bom, cho dù thực
lực của anh có mạnh, chỉ sợ cũng
không chống đỡ được loại chuyện
với mức độ này.
"Chính là thứ này”, Trần Thanh lấy
hộp ngân châm giả ra, để lộ ngân
châm đúng là chỉ dày hơn sợi tóc
một chút ở bên trong.
Nhìn thấy hộp ngân châm này, phần
tư ̉ khu ̉ ng bố kia thở dài một hơi,
cảnh giác trong lòng đã hơi thả lỏng
một chút.Dù sao, chỉ là một đồ vật nhỏ, cho
dù để đối phương tùy tiện dùng, có
thê ̉ gây ra được chuyện gì chứ?
"Đến đây đi”, phần tư ̉ khu ̉ ng bố kia
ra hiệu cho Trần Thanh đi qua.
Anh sắp xếp ngân châm một chút,
chậm rãi đi đến.
Mặc dù Trần Thanh hành động ở
chỗ này, nhưng đôi mắt xuyên thấu
của anh đã thu hết toàn bộ tình
hình trên máy bay lại, trong lòng
anh vẫn đang lên kế hoạch dựa
theo mọi chuyện xảy ra.
Trần Thanh diễn rất giống, hoàn
toàn là một bác sĩ nhát gan mà cố
chấp, không để đối phương phải
nghi ngờ."Ôi, bác sĩ, bụng của tôi đau quá”,
ngay líc Trần Thanh giúp tên xui
xẻo kia châm cứu, Giang Tử Phong
nhận được tín hiệu của Trần Thanh
đột nhiên mở miệng hô lên.
Chỉ là, kỹ xảo của cậu ấy thật sự
quá dở, nhưng mà điều Trần Thanh
muốn cũng không phải là Giang Tử
Phong diễn tốt bao nhiêu, mà là
muốn hấp dẫn sự chú ý của người
khác.
Quả nhiên, tiếng kêu thảm của
Giang Tử Phong đã thu hút sự chú ý
của tên cướp kia, đương nhiên,
ngoại trừ tên phần tư ̉ khu ̉ ng bố này
ra, gần như tất cả mọi người trong
khoang đều bị thu hút.Nhìn đến đây, trong mắt Trần
Thanh hiện lên một vẻ lạnh lẽo,
không chờ Giang Tử Phong lộ tẩy,
hai tay của anh đột nhiên cầm lấy
những ngân châm kia, sau đó ném
mạnh về hướng ba tên cướp đó.
"Anh...”
Ba tên phần tư ̉ khu ̉ ng bố kia đều
ngây dại, ngay sau đó ngã rầm
xuống mặt đất.
"Mọi người, xin đừng phát ra âm
thanh gì, nếu không rất dễ thu hút
sự chú ý của đám cướp ở khoang
khác, chắc chắn trên máy bay của
chúng ta vẫn còn cướp, cho nên,
mong mọi người tiếp tục giữ yên
lặng”.Ngay sau khi Trần Thanh không chế
được ba tên cướp này, anh không
chút do dự mà mở miệng hô lên với
tất cả hành khách trong khoang
thương gia.
Quả nhiên, nghe Trần Thanh nói
vậy, các hành khách vốn định reo
hò đều ngậm miệng lại, tràn ngập
hy vọng nhìn anh.
"Mời mọi người ở yên vị trí không
nên di chuyển, tôi sẽ đến một
khoang khác để xem thế nào”, Trần
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!