Chương 690: Xin hãy dừng tay!
Sau khi Trần Thanh trấn an được
cảm xúc của hành khách trong
khoang, anh bắt đầu nghĩ biện pháp
mở cửa buồng ra.Chỉ là, lúc Trần Thanh dùng đôi mắt
xuyên thấu đảo qua cửa buồng này,
anh phát hiện, nếu như muốn dùng
chân khí để mở cửa buồng ra thì
hoàn toàn là không có khả năng,
bởi vì đây là cửa điện tử.
Hơn nữa lưỡi khóa cửa lại được làm
từ hợp kim nhôm nặng, cho dù là
dùng bạo lực, chỉ sợ cũng khó mà
giải quyết được lưỡi khoá này.
Trần Thanh không hề gấp gáp, bây
giờ máy bay đang bay rất yên ổn, ít
ra trước mắt còn chưa đến giới hạn
cực kì nguy hiểm.
Đôi mắt xuyên thấu bắt đầu xem
xét điểm yếu của cửa buồng này lần
nữa, không có chìa khoá, cho dù làthông qua lưỡi khóa, cũng không có
cách nào dùng bạo lực để mở cánh
cửa này ra được.
Hơn nữa tên nhân viên an ninh kia
cũng đang ở trong buồng điều
khiển, nếu như dùng bạo lực phá
cửa, chỉ sợ sẽ gây ra tiếng động rất
lớn, nhỡ may đối phương nghe
được mà cá chết lưới rách, anh sẽ
không thể gánh chịu được hậu quả.
Nhìn cửa buồng từng chút từng
chút một, Trần Thanh phát hiện,
cánh cửa này đúng là vô cùng rắn
chắc, muốn dùng sức mạnh phá
cửa, chỉ sợ là nằm mơ giữa ban
ngày,Nhưng mà bức tường bên cạnh cửa
buồng lại chỉ được làm bằng vật liệu
bình thường, nói cách khác, nó
cũng không được gia cố cho dày
thêm.
Có thể cho rằng như thế, vật liệu
kiểu này đều là hợp kim nhôm hàng
không, độ dẻo, còn có năng lực chịu
đựng đều rất mạnh.
Đương nhiên, hợp kim hàng không
có độ cứng không khác thép là bao,
chủ yếu là khả năng chống chịu cao
hơn thôi.
Trần Thanh biết, anh chỉ có một cơ
hội, cho nên anh cũng không vội
phá vỡ tường buồng điều khiển, mà
để tay lên trên tường, chậm rãi vậnchuyển chân khí trong cơ thể, ngón
tay bắt đầu móc tường từng chút
từng chút.
Lúc Trần Thanh bắt đầu làm hành
động này, tất cả mọi người đều sợ
ngây ra.
"Chuyện này…chuyện này điên
cuồng quá, thật đáng sợ”.
"Hợp kim hàng không này làm từ
giấy sao?”
"Thật hay giả? Tay của con người
có thể làm được như vậy sao?”
"Đẹp trai quá, tôi thề sẽ gả cho anh
ấy”.
Lúc này các hành khách trong
khoang đều điên cuồng cả lên, ngaycả hành khách khoang thương gia,
và những tiếp viên hàng không
cung đ ̃ ều chạy tới bên này, ánh mắt
nhìn về phía Trần Thanh đầy vẻ
kinh ngạc.
Người phụ nữ nói chuyện với Giang
Tử Phong cả một đường thấy cảnh
này lại không có vẻ sợ hãi thán
phục như người bình thường, mà có
vẻ nghiêm túc.
Trần Thanh cũng không xuyên
thủng bức tường này, mà vẫn để lại
một lớp tường mỏng, bởi vì anh
dùng ngón tay để đục, cho nên
cũng không gây ra tiếng động gì
quá lớn.Chỉ là, Trần Thanh đã đánh giá độ
cứng và năng lực chống nén của
hợp kim hàng không rồi.
Nếu như là thép tấm, với thực lực
bây giờ của Trần Thanh, lại thêm
chân khí gia tăng, căn bản sẽ không
phải tốn sức gì cả.
Thế nhưng hợp kim hàng không này
chẳng những khiến động tác của
anh trở nên chậm chạp, hơn nữa
ngón tay của anh đã bắt đầu xuất
hiện cảm giác đau đớn.
Phải biết, cường độ cơ thể của anh
đã cực kì khủng bố rồi, vậy mà dưới
sự ảnh hưởng của hợp kim hàng
không này lại xuất hiện tình huốngđau đớn, đủ để thấy hợp kim hàng
không khủng bố đến mức nào.
Nếu như Trần Thanh dùng nắm
đấm đánh, căn bản sẽ không xảy ra
chuyện như vậy, bởi vì anh dùng
ngón tay đục, đương nhiên sẽ càng
dồn lực vào một chỗ, lại thêm tính
đặc biệt của hợp kim hàng không,
nếu như không phải anh dùng chân
khí bao trùm lấy ngón tay của mình,
cho dù lấy cường độ cơ thể bây giờ
của anh, chỉ sợ cũng không kiên trì
được bao lâu.
Theo hành động của Trần Thanh,
bên trên bức tường kia đã xuất hiện
một cái lỗ tròn dài khoảng chừng
nửa mét.Chỉ là, Trần Thanh dùng tay cảm
nhận cường độ của cái lỗ tròn này,
cuối cùng vẫn lắc đầu, hiển nhiên
không hài lòng lắm.
Lúc này, Trần Thanh không do dự
nữa mà dùng móng tay đào từng
chút từng chút, lúc đầu dùng ngón
tay đục, điểm dùng lực đã cực kì
nhỏ, dùng đầu ngón tay đào từng
chút một thế kia, điểm dùng lực lại
càng nhỏ hơn.
"Đại ca, anh chảy máu rồi”, Giang
Tử Phong bên cạnh nhìn Trần
Thanh làm ra hành động như vậy,
mặc dù cũng cảm thấy rất lợi hại,
nhưng lại thấy cảm động nhiều hơn.Lúc đại ca dùng đầu ngón tay để
đào, ngón tay của Trần Thanh đã
bắt đầu chảy máu.
"Giữ yên lặng, bức tường này quá
mỏng, sẽ dễ bị người bên trong
nghe thấy”, Trần Thanh lại lắc đầu,
nhỏ giọng nói một câu với bọn họ.
Mặc dù Trần Thanh nói rất nhỏ,
nhưng lại thông qua chân khí để
truyền ra ngoài, cho nên, ai nấy
cũng đều có thể nghe thấy lời của
Trần Thanh, tất cả mọi người đều
ngậm miệng lại, khẩn trương nhìn
hành động của anh.
Bọn họ đều thấy được, người trẻ
tuổi này dùng cơ thể máu thịt của
mình để đục bức tường ra một cáilỗ tròn, ngón tay đã bắt đầu chảy
máu.
Một vài người dễ khóc đã bắt đầu
rơi lệ, ánh mắt tất cả mọi người
nhìn về phía Trần Thanh tràn đầy
vẻ kính nể.
"Mọi người hãy nằm nhoài ra sau
ghế, chờ đến lúc tôi phá vỡ cửa
khoang, chỉ sợ đối phương sẽ bắn
đạn ra bên ngoài, xin hãy cố gắng
đừng đến gần cửa khoang”, Trần
Thanh đột nhiên nghĩ đến điều này,
liền mở miệng nhắc nhở đám người
đang quan sát.
"Đại ca, có cần em làm gì không?”,
Giang Tử Phong nhìn thấy tườngsắp bị đục xuyên qua, lúc này mở
miệng hỏi.
"Đợi chút nữa cậu hãy phá hủy bức
tường này, tôi sẽ ra tay, nhớ là phải
dùng hết sức, đừng nương tay đấy”,
Trần Thanh khẽ gật đầu, nói suy
nghĩ của mình cho Giang Tử Phong.
"Vâng, đại ca, không thành vấn đề”,
Giang Tử Phong nghiêm túc gật
đầu, cậu ấy biết, nếu như mình
không thể phá được bức tường này,
chỉ sợ người ở bên trong sẽ cảnh
giác, đến lúc đó có chuẩn bị sẵn,
bọn họ muốn làm gì nữa, chỉ sợ
cũng sẽ rất khó khăn.
Lúc này, Giang Tử Phong đã chuẩn
bị sẵn sàng, mà Trần Thanh cung ̃đã cầm mấy cái ngân châm trong
tay, chỉ chờ cậu ấy phá vỡ bức
tường kia thôi.
Nhưng mà Trần Thanh sợ Giang Tử
Phong không thành công trong một
lần, cho nên đã chuẩn bị sẵn rồi,
một khi cậu ấy thất bại, anh sẽ phá
bức tường này ra trước, chỉ là, sợ
rằng đến lúc đó anh sẽ không kịp
khống chế nhân viên an ninh kia
ngay, còn không biết sẽ có biến cố
gì.
Ngay lúc hai người đã chuẩn bị sẵn
sàng, người phụ nữ trong đám
người cũng chậm rãi đi đến phía
sau mọi người."Hai người, xin hãy dừng tay”, lúc
Trần Thanh đang đếm ngược, người
phụ nữ kia đột nhiên mở miệng nói.
Ở trong hoàn cảnh khẩn trương
này, giọng nói của cô ta cực kì rõ
ràng, tất cả mọi người đều có thể
nghe thấy âm thanh này.
Hành động của Trần Thanh và
Giang Tử Phong lập tức khựng lại,
sau đó hai người quay đầu nhìn
sang.
"Yati, sao vậy?”, Giang Tử Phong
ngẩng đầu nhìn lại, vừa hay nhìn
thấy đôi mắt lạnh lùng của Yati,
nghi ngờ hỏi.
"Có biết thứ ở trên tay tôi không?”,
Yati không trả lời câu hỏi của GiangTử Phong, mà lạnh lùng nhìn cậu ấy
và Trần Thanh, giơ một thứ hình
son môi trong tay lên.
"Yati, rốt cuộc cô muốn nói điều
gì?”, mặc dù Giang Tử Phong có
chút mê mẩn người phụ này, nhưng
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!