Dù người của các phe không dám ra lệnh cho người của mình đi nhưng mỗi thế lực đều có một đội ngũ tương tự với đội cảm tử trước đây. Tất nhiên, còn một cách gọi khác nữa là người dò đường, dùng mạng sống để dò đường.
Những người tu luyện ở Nam Á đẩy đám đông ra, tiến về phía cánh cổng.
Họ biết cơ hội duy nhất để sống sót chính là xông vào trong, nếu không thì chỉ còn một con đường chết.
Có điều những người này không được may mắn cho lắm, vòng xoáy không bất động mà tự do trôi qua lại, khi họ đi ra thì nó đã đổi vị trí rồi.
Quả nhiên, những người này tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu mà cuối cùng vẫn không vào được, trái lại còn có hai người bị tia sáng màu tím bắn chết.
Những người còn lại không còn cách nào khác, liên tục đi qua đi về để có thể chạm đến nhưng không một ai thành công.
Trần Thanh không ra tay giúp đỡ, vì những người kia nhìn thì đáng thương nhưng đều không phải hạng tốt lành gì cho cam.
Sau đó lại có thêm một vài người được cử đi, cũng không tìm ra được quy luật để đi vào. Cho đến lúc này, ngoài hai người thành công đi vào trong đợt đầu tiên ra thì còn lại đều đã chết.
Đã có hơn mười người thiệt mạng, biết cách này không thể dùng được nên không một thế lực nào dám tùy tiện bắt ai đi thăm dò nữa.
Mà cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì, ít nhất đã biết được khoảng cách tia màu tím bắn ra được cùng với tần suất xuất hiện của nó.
Có được hai manh mối này, một số người có thực lực cao dành thời gian nghiên cứu cổng nhằm tìm ra bí mật ẩn chứa trong đó.
"Đại ca, anh thấy sao?", một buổi tối cứ thế trôi qua. Khi trời sắp sáng, Giang Tử Phong thì thầm hỏi Trần Thanh.
"Cứ đứng xem thôi", anh mỉm cười nói đùa.
"Đại ca à, anh đừng đùa nữa. Khai mau, anh biết làm sao để đi vào đúng không?", trên mặt Giang Tử Phong mang theo nét ranh mãnh.
Theo như những gì cậu biết về Trần Thanh, sau nửa ngày quan sát, Giang Tử Phong cho ra được một kết luận, đó là đại ca đã biết cách đi vào nhưng không muốn nói cho những người này biết thôi.
"Đúng rồi đấy, tôi biết rồi, chẳng qua là không thể nói cho người khác nghe, nếu không thì chúng ta sẽ thành cái bia cho người ta ngắm", Trần Thanh gật đầu, không nghĩ mình cần phải giữ bí mật chuyện này với Giang Tử Phong.
"Rõ, đại ca, em biết rồi, đại ca là giỏi nhất!", thấy anh đã thừa nhận, cậu ấy tức khắc nhỏ giọng hoan hô tâng bốc.
"Được rồi, đừng nịnh nữa, cánh cổng này không kéo dài bao lâu nữa đâu, chúng ta không vào được thì đợi trời sáng, lúc đó sẽ có một nhóm người dò đường khác xuất hiện. Một khi họ thành công thì chúng ta có thể đường đường chính chính đi vào theo".
"Có điều lát nữa đi vào cậu phải theo sát tôi. Chưa biết bên trong thế nào, nhưng rất hiển nhiên là sẽ gặp nguy hiểm".
Trần Thanh dặn dò Giang Tử Phong.
"Đại ca yên tâm, em cũng phải ôm cứng chân anh vì cái mạng của em chứ", cậu ấy liên tục gật đầu, đáp.
"Còn một tình huống khác nữa. Nếu sau khi đi vào mà chúng ta bị tách ra, lạc nhau thì chỉ cần dùng cách này...", anh thì thầm một lúc bên tai Giang Tử Phong.
Nghe xong, hai mắt cậu ấy lập tức sáng lên.
"Rõ, đại ca, em hiểu rồi", tuy đại ca đã nói như vậy, Giang Tử Phong cũng biết sau khi bị tách ra, việc ưu tiên hàng đầu là phải học cách tự sinh tồn trong thời gian chưa tụ họp lại với anh.
"Tử Phong, cậu cũng biết đấy, thật ra tôi không muốn để cậu mạo hiểm chút nào. Hay là để tôi tự vào, cậu ở lại đây chờ đi", mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng Trần Thanh vẫn không quá muốn cậu ấy theo mình dấn thân vào nơi nguy hiểm.
"Đại ca à, anh mạnh như thế, phải luôn dũng mãnh tiến lên phía trước mà. Em là đàn em của anh, đương nhiên không thể nhát gan lùi bước rồi!"
"Quan trọng nhất là, đại ca, em không muốn lần nào cũng được anh bảo vệ. Em cũng muốn giúp đỡ anh".
Giang Tử Phong lắc đầu, nói một cách kiên định.
"Cậu đã quyết tâm như thế thì tôi cũng không cản nữa", Trần Thanh gật đầu.
Lúc này trời đã sáng, mà thật ra mọi người đều không nghỉ ngơi gì nhiều. Tại cái nơi chìm trong băng tuyết buốt giá này, dù có lều vải cũng không người nào dám ngủ, ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra, dù sao những người quanh đây đều không phải hạng hiền lành.
Ba phe thế lực không hẹn mà cùng cử người có khả năng chiến đấu mạnh nhất bên mình ra, rõ ràng là muốn thành công chỉ trong một lần thử. Suy cho cùng, sau khi thám thính cả đêm hôm qua thì về cơ bản đã phát hiện ra được quy luật bắn tia, nếu không thể tìm ra lối vào thì vẫn có thể tránh thương vong.
Người mà phía Bazel cử đi không phải Trần Thanh mà là Groot. Sau khi cải trang hoàn tất, hắn ta lẫn vào trong đám đông, cũng không cho Yati biết, đến lúc này mới được Bazel phái ra.
Có thể thấy rõ một điều là ông ta đang lợi dụng Yati để Groot nghe lệnh mình, chứ nếu cử Trần Thanh hay những người khác đi, ngộ nhỡ may mắn vào trong, phản bội thì ông ta hết đường khóc.
Trần Thanh nhìn lướt qua Yati, rõ ràng cô ta cũng biết chuyện này nên rất bình tĩnh khi thấy Groot tiến tới.
Các phe thế lực không nói gì, người được cử đi tiến lên trước cổng, sau đó một chuyện khôi hài xảy ra trước mắt mọi người.
Một đám cao thủ có võ công cao cường không ngừng xô vào các bức tường rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, tia sáng màu tím thì bắn thẳng vào vị trí vừa chạm đến của họ. Nếu chạy chậm chút thôi thì e là đã bị đốt cháy đến bốc khói rồi.
"Lát nữa chúng ta cũng thử xem sao", cùng lúc đó, Trần Thanh nói với Bazel.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!