Dù sao thì ban đầu không ai vào được thần miếu nhưng lại chỉ có một mình Viên Vô Nhai là có thể. Chắc chắn nó mang ý nghĩa đặc biệt nào đó, hay anh ta chính là người thừa kế của thần miếu này?
"Nói cũng như không. Đừng đứng đây nữa, đi tiếp thôi", sắc mặt của Tulle và người của hắn ta đều trở nên tối tăm, bởi lẽ điều đó chẳng có tác dụng gì với họ.
Trần Thanh đi ở đằng sau và đã thấy hết những gương mặt vừa đến đây, nét mặt nặng nề khi nhìn thấy số lượng chỉ còn lại chưa đến ba mươi người.
Trần Thanh không biết mình có thể ngăn cản được thứ sức mạnh đó hay không, nhưng đã đến được đây, nhất quyết không thể lùi bước, chỉ được phép tiến về phía trước.
Sau chặng đường dài vài phút, cuối cùng lối đi dài thênh thang kia cũng kết thúc. Hiện ra trước mắt tất cả mọi người là một tế đàn hình tròn khổng lồ, bốn phía tế đàn được chín cây cột vòng quanh, trên mỗi cây cột là một con rồng vàng năm vuốt.
Đầu của con rồng trên chín cây cột đều bị một dây xích trói lại, tựa như sợ chín con rồng vàng này sẽ vùng ra bỏ trốn.
Chín sợi xích sắt kéo dài vào trong bóng tối rồi dần mất dạng, cho thấy không gian nơi đây rộng lớn đến đáng sợ. Trần Thanh dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn lướt qua, phát hiện các dây xích sắt như xuất hiện từ trong không khí, không thể thấy được điểm cuối.
"Sao ở đây chẳng có gì cả?", sau khi vào tế đàn, mặt mày ai nấy cũng tối sầm, bởi lẽ trên tế đàn trống rỗng, không có bất kỳ một bảo vật nào như họ nghĩ.
"Ở đây có dao động năng lượng", tâm trạng của bọn họ đang hơi suy sụp thì đột nhiên có người phấn chấn reo lên.
Nghe thấy lời này, những người khác giật mình, lập tức cảm nhận.
"Đúng là có dao động năng lượng thật, chẳng lẽ người của ông từng đến đây?", Dylan bất chợt nhìn về phía nhóm người Đới Lạc, hiển nhiên là nhớ rõ bên phe Hoa Hạ có người đi vào sớm hơn mình.
"Có lẽ vậy, để tôi xem thế nào", phía Hoa Hạ nhanh chóng lục soát. Tế đàn này nhìn thì khổng lồ nhưng thực tế cũng không lớn lắm, chẳng mấy chốc đã kiểm tra xong.
Trần Thanh đang trốn lại quét qua tế đàn bằng đôi mắt xuyên thấu, bấy giờ mới phát hiện ở chính giữa tế đàn có một dấu lõm xuống khó thấy, đó chính là lối đi đến tế đàn.
Rõ ràng có người đã vào trước, sau đó lối vào kia lại khôi phục hình dáng ban đầu.
Giữa lúc đó, trên tế đàn đột nhiên bộc phát lực hút khủng khiếp làm cho tất cả mọi người đều bị giữ chân lại.
"Chết tiệt, có chuyện gì vậy? Tại sao sinh mệnh lực của tôi lại mất dần thế này!", cảm nhận được sinh mệnh lực trên người đang không ngừng trôi đi, ai nấy đều hốt hoảng.
"Rời khỏi tế đàn nhanh lên!", nhóm người Đới Lạc là những người tu luyện thuộc Hoa Hạ, đương nhiên từng nghe nói đến những chuyện liên quan đến trận pháp, không do dự điên cuồng vận chuyển chân khí trong cơ thể. Họ khó khăn di chuyển bước chân để tiến ra bên ngoài tế đàn.
Nghe thấy Đới Lạc bảo rời khỏi đây, tất cả mọi người bắt đầu liều mạng lao ra ngoài. Tuy tốc độ rất chậm nhưng ít nhất đó là cách để họ có thể trốn khỏi tế đàn trong thời gian ngắn nhất.
Trần Thanh thấy cảnh tượng này thì hai mắt sáng ngời, vì trong lúc bọn họ lâm vào hỗn loạn, nơi lõm xuống ở chính giữa tế đàn truyền đến dao động năng lượng rất nhỏ. Nói cách khác, ai có thể vượt qua được sự xói mòn của sinh mệnh lực mới có thể đi xuống dưới.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh mau chóng tăng hết tốc lực, như một con diều hâu từ trên trời bay xuống rồi phóng tới trung ương tế đàn.
Những người đang vùng vẫy đột nhiên thấy có người hành động ngược lại thì sửng sốt. Nhưng họ chỉ thấy một cái bóng lướt qua, muốn cẩn thận nhìn kỹ xem là ai thì cái bóng đó đã biến mất.
"Chuyện gì thế này?", thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng tỉnh ngộ.
"Quay lại nhanh!"
Có người thét lên, sau đó ai ai cũng bạt mạng di chuyển về phía trung ương tế đàn, nơi Trần Thanh vừa biến mất.
Tuy nhiên, cứ thế này thì sinh mệnh lực trong cơ thể họ sẽ tiêu hao càng nghiêm trọng hơn. Một số người lớn tuổi còn từ từ già đi, e là đi được hai, ba bước nữa sẽ hoàn toàn mất đi sức sống, cuối cùng chết trên tế đàn.
Sau khi tiến vào trung ương tế đàn, Trần Thanh cảm giác như cả đất trời đều đảo lộn, chưa kịp phản ứng thì đã rơi thật mạnh xuống đất.
"Oái!"
Trần Thanh choáng váng đứng dậy, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống anh không kiểm soát được cơ thể. Nhưng khi mở mắt ra, thấy được khung cảnh xung quanh, Trần Thanh mở to hai mắt ngay lập tức.
Nơi này là một cung điện nguy nga lộng lẫy, cũng có chín cây cột nhưng đều mang màu vàng kim, phía trên chằng chịt khắc những ký hiệu thần bí trông rất trang nghiêm.
Những thứ này đều không là mối bận tâm của Trần Thanh, điều thực sự làm anh vui mừng chính là bên trong chín cây cột này đều chứa thứ gì đó được bao phủ bởi linh khí trong đất trời.
Trần Thanh có dự cảm những thứ được đặt trong chín cây cột đều là thứ tốt, có điều làm cách nào để lấy ra đang là câu hỏi khó nhất lúc này.
Bên cạnh đó, ở chính giữa chín cây cột có một cái kén nhẵn bóng khổng lồ. Nó không ngừng lắc lư như bên trong có cái gì đang ngọ nguậy, tạo cho anh cảm giác khá nguy hiểm.
Dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát chín cây cột, Trần Thanh nhận ra mình không thể nhìn thấu sương mù kia là gì. Anh cảm thấy hơi tiếc nuối, hóa ra đôi mắt xuyên thấu của mình không phải vạn năng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!