“Các người điên cả rồi, đây căn bản không thể giải quyết vấn đề được, đây chính là đi chịu chết. Tôi không hầu nổi các người, tạm biệt”.
Ngay phía sau, ánh mắt Đằng Hạ lộ ra vẻ điên cuồng, sau đó nhanh chóng lao ra ngoài.
“Thật là ngu xuẩn, chẳng trách lại muốn đánh lén tôi”, Đới Lạc thấy Đằng Hạ muốn chạy trốn, nhất thời bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn ta không chút thương hại nào, trái lại tràn ngập vẻ châm biếm.
Quả nhiên không đợi Đằng Hạ rời đi quá xa, động tác chạy trốn của hắn ta đột nhiên bị kìm hãm, cả người lập tức ngã quỵ trên mặt đất, không còn chút hơi thở.
“Đây…đây là đã chết rồi”.
Ngay khi Đằng Hạ chết trước mặt bọn họ, tất cả mọi người đều hít vào khí lạnh.
Ngay sau đó, tất cả mọi người lập tức hiểu được, lần này bọn họ chỉ có hai lựa chọn.
Một là chờ, chờ người kế thừa hoàn toàn tiếp nhận truyền thừa, nếu đối phương đồng ý bỏ qua cho bọn họ thì bọn họ sẽ không chết.
Hai là chủ động tấn công, trực tiếp phá hủy cái kén ánh sáng kia.
“Mục tiêu hiện tại rất rõ ràng, ra tay đi. Nếu không ra tay thì kết cục cuối cùng của chúng ta càng thê thảm hơn như thế, mọi người đều hiểu đúng không? Có thể vào được đến đây thì chẳng ai là người tốt cả”.
“So với cái chết, việc trở thành tù nhân của người khác cũng không phải thứ tôi mong muốn. Đã như vậy, chúng ta cùng thử đi”.
“Ai muốn cùng tôi ra tay, mời đứng ra”.
Bazel biểu hiện vô cùng dũng cảm, lập tức đứng dậy, còn nhìn về phía những người khác.
Mọi người đều cùng nhau di chuyển. Hiển nhiên họ hiểu rõ, ở thời điểm này nếu đứng về phe đối lập thì chắc chắn sẽ phải chết.
“Nếu tất cả mọi người đã thống nhất mục đích rồi, tôi hy vọng mọi người có thể dùng toàn lực. Nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí”, thấy một màn này, Tulle là người có thực lực sinh tồn mạnh nhất hiện tại lên tiếng nói.
Không ai nói gì, hiển nhiên đã ngầm đồng ý với hắn ta rồi.
Lúc này mọi người bắt đầu vây quanh cái kén ánh sáng kia, một đám ngưng tụ sức mạnh trong cơ thể, chuẩn bị dồn lực đánh một kích.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị ra tay, một bóng người đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ lao về phía đám người yếu ớt đó.
Người ra tay đương nhiên là Trần Thanh, bởi vì ngay khi cái kén ánh sáng nứt ra khe hở, anh cảm nhận được hơi thở bên trong kén ánh sáng chính là Giang Tử Phong.
Vốn anh còn đang nghĩ Giang Tử Phong không đi vào, ai mà ngờ cậu ấy lại có thể chạy đến chỗ này, hơn nữa còn tranh giành truyền thừa của thần miếu với Viên Vô Nhai, bây giờ lại đang trở thành người thừa kế kia.
Nếu đã biết bên trong chính là Giang Tử Phong vậy anh tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Có địch!”
Sau khi có người bị đánh bay, cuối cùng bọn họ cũng kịp phản ứng lại, vốn dĩ chỉ còn lại hơn mười người, lúc này lại bị Trần Thanh đánh một cú chết thêm ba, hiện tại chỉ còn chín.
“Cậu là người nào?”, ngay lúc Trần Thanh chắn trước mặt bọn họ, tất cả đều nổi giận, Đới Lạc trực tiếp mở miệng hỏi.
“Anh ta là Trần Thanh, dù cho anh ta có hóa thành tro tôi cũng nhận ra”, nhìn thấy Trần Thanh từ trên trời nhảy xuống, cả người Viên Vô Nhai đều không tốt lắm, anh ta chưa bao giờ hận một người đến như thế. Có thể nói, mục tiêu cuối cùng trong quãng đời còn lại của anh ta chính là giết chết Trần Thanh.
Nhưng mà Viên Vô Nhai hoàn toàn không thể ngờ được anh lại xuất hiện trước mặt anh ta như vậy, nó khiến sát ý đã ngủ yên trong lòng anh ta quá lâu phun trào như núi lửa, cuối cùng bùng phát toàn bộ.
“Giết cậu ta”, người khác còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, những người dẫn đầu bên đám Đới Lạc đã liếc nhìn nhau sau đó cùng lao về phía Trần Thanh.
Bọn họ đã đạt được cùng nhận thức, dù bằng cách nào nhất định phải phá hủy được cái kén ánh sáng kia, hủy đi người tiếp nhận truyền thừa. Phàm là người ngăn cản bọn họ đều sẽ bị bọn họ nghiền nát không chút lưu tình.
Cho nên, ngay khi Trần Thanh nhảy ra, hơn nữa màn xuất hiện cũng mang theo địch ý rõ ràng, bốn người mạnh nhất bọn họ đã không chút do dự nào vọt thẳng lên.
“Khoan đã!”, Trần Thanh cũng không có ý muốn đấu một trận sống chết với bọn họ, vừa này sở dĩ phải ra tay vì muốn chiếm được nhiều tiếng nói hơn, nếu không một nghèo hai trắng đi yêu cầu người khác phải nghe mình, nói như thế nào được chứ?
Bốn người họ đương nhiên nghe được lời nói của anh nhưng không có ý định dừng tay chút nào, trái lại tốc độ càng nhanh hơn, sức mạnh ngày càng lớn.
“Muốn chết!”, nhìn những người này tiến công dày đặc, sắc mặt Trần Thanh nhất thời u ám hẳn, không trốn tránh nữa mà trực tiếp đối mặt với công kích của Bazel. Anh mạnh mẽ đánh trả một quyền, Bazel không thể phản kháng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Đới Lạc thấy được đòn đánh của Trần Thanh, bắt lấy cơ hội nhanh chóng đá vào bên hông anh, tốc độ nhanh đến cực hạn.
“Mơ tưởng!”, anh cảm giác được công kích của Đới Lạc, nhất thời cười lạnh một tiếng, sau đó cũng dốc sức đá trả một cú.
“Rầm…”
Chân của hai người mạnh mẽ va chạm vào nhau, cả người Đới Lạc như một viên đạn, bị một cú đạp Trần Thanh đạp đứt chân, đồng thời cú đá rơi vào người Đới Lạc khiến ông ta bay thẳng ra ngoài.
Đới Lạc đã bị Đằng Hạ làm bị thương, cú đánh vừa nãy lại ước lượng sai lầm cường độ cơ thể và sức mạnh của Trần Thanh, kết quả thật bi thảm.
Tulle và Dylan thông minh nhất, thấy cảnh này liền nhanh chóng lùi về sau, vẫn duy trì sự cảnh giác nhìn về phía Trần Thanh, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng cùng sợ hãi.
Phải biết rằng trên thế giới hiện nay, năng lực chiến đầu của bọn họ đều cao cực kỳ, bây giờ bốn người vây đánh một người, còn là một người rất trẻ tuổi lại bị đánh thành cái dạng này.
Là bọn họ thực sự quá yếu hay đối phương thực sự quá mạnh?
“Thầy”, Viên Vô Nhai nhanh chóng bay đến bên cạnh Đới Lạc, một tay ôm lấy ông ta có chút hoảng sợ gọi.
Anh ta không nghĩ rằng thực lực của Trần Thanh đã mạnh đến mức này rồi. Lúc trước anh ta còn có thể so vài chiêu với anh, nhưng bây giờ đến cấp bậc như thầy của mình cũng không ngăn được một kích của Trần Thanh, điều này khiến nội tâm tràn ngập hận thù của anh ta nhiều thêm một chút sợ hãi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!