Thời gian dần dần trôi qua, Trần Thanh cảm giác được linh khí ở đây bắt đầu dao động, lúc đầu những linh khí này còn được tính là dày đặc, bởi vì đã lâu không có người xuất hiện, cho nên linh khí này không bị tổn thất gì hết.
Nhưng bây giờ lại có một lực hút truyền đến, hút hết toàn bộ linh khí trong không gian vào trong cái kén ánh sáng kia, bị Giang Tử Phong bên trong cái kén ánh sáng hấp thu hết.
“Hả?”
Lúc đầu mấy người bọn họ cũng không cách xa cái kén ánh sáng lắm, thế nhưng lúc lực hút này truyền đến, trong nháy mắt bọn họ đã cảm giác năng lượng trong cơ thể mình bị hút đi một phần, khiến bọn họ bị doạ đến mức vội vàng lùi về sau.
Đương nhiên Trần Thanh cũng lùi về phía sau mấy bước, lực hút này vô cùng bá đạo, cho dù là anh cũng có thể cảm nhận được.
Khi lực hút xuất hiện, toàn bộ linh khí trong không gian đều bị hấp thu mất, ánh sáng của cái kén cũng càng thêm chói loá.
Trần Thanh biết, chỉ sợ Giang Tử Phong sắp kết thúc việc tiếp nhận truyền thừa, anh vô cùng chờ mong thực lực của cậu ấy sẽ đạt tới trình độ gì.
“Răng rắc...”
Ngay lúc này, phía trên cái kén ánh sáng đột nhiên xuất hiện từng khe hở, sau khi những khe hở đó đạt tới trình độ nhất định, toàn bộ cái kén ánh sáng vỡ vụn ầm ầm, để lộ Giang Tử Phong ở bên trong.
“Ha ha... Tên trộm kia đâu, cút ra đây cho tôi, dám cướp truyền thừa với ông đây, đúng là không muốn sống nữa”, sau khi cái kén ánh sáng vỡ vụn, một tiếng kêu gào truyền đến.
Nhìn thấy Giang Tử Phong xuất hiện, Trần Thanh lập tức vỗ trán, tên này đúng là ngu ngốc.
“Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy ai đẹp trai như tôi sao?”, Giang Tử Phong nhìn lướt đám người đang nhìn mình, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo nói với bọn họ.
“Ê, tên kia, anh tới đây cho tôi, thế mà lại dám cướp truyền thừa với ông đây, mau đưa thần binh truyền thừa cho ông đây ngay”, rất nhanh cậu ấy đã thấy được Viên Vô Nhai trong đám người, ngay sau đó hai mắt tỏa sáng, hưng phấn hô lên.
“Tôi nói này, cậu có thể mặc quần áo vào trước đã được không?”, nghe cậu ấy nói vậy, trên mặt Trần Thanh lập tức lộ ra vẻ kỳ quái, không ngờ rằng tên Viên Vô Nhai này lại trâu bò như thế, vừa rồi anh còn không phát hiện trên người anh ta có thần binh.
“Đại ca, em...quần áo của em đâu?”, Giang Tử Phong nghe thấy Trần Thanh nói vậy, lúc này mới phát hiện trên người mình không có một mảnh vải che thân, điều này khiến cậu ấy lập tức mặt đỏ lên, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống, kéo một người đàn ông bị thương trên mặt đất qua rồi cởi quần áo của anh ta ra.
Người đàn ông bị Giang Tử Phong cởi quần áo vô cùng uất ức, vốn dĩ đã bị thương, kết quả lại bị cởi quần áo, vẫn may còn để lại một chút để che chắn, nếu không chắc anh ta phái uất ức đến chết mất.
“Tên nhóc thối, lợi hại đấy, đi thôi, có thù báo thù, có oán báo oán, có chuyện gì tôi sẽ chống hết cho cậu”, nhìn thấy Giang Tử Phong thay xong quần áo, Trần Thanh cực kì bá đạo mở miệng nói.
“Vâng, đại ca”, nghe anh nói thế, Giang Tử Phong lộ ra vẻ mặt hưng phấn, lúc này liền chuyển ánh mắt về phía Viên Vô Nhai.
“Ê, tên kia, anh chủ động giao đồ ra, hay là để tôi cướp lại từ tay anh?”, Giang Tử Phong kiêu ngạo bước từng bước về phía Viên Vô Nhai.
“Cậu bạn này, có phải có hiểu nhầm gì không? Sao Vô Nhai có thể lấy đồ của cậu được chứ?”, Đới Lạc què một chân, nhưng vẫn muốn đứng ra vì học trò của mình.
“Lão già, ý của ông là tôi đang vu oan cho anh ta sao?”, Giang Tử Phong trào phúng cười một tiếng, ngay sau đó sắc mặt đột nhiên âm trầm hẳn xuống, vung tay lên, một sức mạnh vô hình khoá chặt lấy cổ của Đới Lạc, nhấc cả người ông ta lên.
Sắc mặt Đới Lạc lập tức đỏ bừng, ông ta muốn giãy giụa, nhưng ông ta phát hiện cho dù mình làm như thế nào cũng không thể tránh thoát được sức mạnh trói buộc này, sức mạnh đó quá kinh khủng, mạnh đến mức ông ta không có cách nào chuyển động được.
Sắc mặt của hai người Tulle và Dylan lập tức biến đổi, Đới Lạc cũng không phải kẻ yếu, cho dù bây giờ đang bị thương, tuyệt đối cũng không thể để bọn họ tuỳ ý nắn bóp được, thế nhưng mà người trẻ tuổi này cách xa như vậy, lại có thể khống chế được Đới Lạc chỉ trong một chiêu, thực lực đó khiến trong lòng bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Bọn bọn biết, chỉ sợ thực lực của đối phương đã vượt xa mình, đạt đến một tầng mới.
“Ông là cái thá gì? Thế mà cũng dám chất vấn tôi”, Giang Tử Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó lắc tay, Đới Lạc đáng thương bị quăng ra ngoài, sau đó cậu ấy liền nhìn về phía Viên Vô Nhai.
“Tôi…tôi trả lại cho cậu, cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi biết sai rồi”, Viên Vô Nhai trải qua hai lần đả kích, lúc này tinh thần đã sụp đổ, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi chảy tùm lum.
Đồng thời, anh ta cũng lấy ra một con dao găm cực ngắn, cung kính nâng ở trong tay.
Giang Tử Phong nhìn thấy nó, hai mắt lập tức tỏa sáng, sau đó vung tay lên, con dao găm đó liền bay vào trong tay cậu ấy.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Viên Vô Nhai, Trần Thanh lắc đầu, anh biết lòng háo thắng của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ, từ nay về sau, chỉ sợ thành tựu của Viên Vô Nhai sẽ dừng bước ở đây, anh ta đã bị dọa sợ vỡ mật rồi.
“Đại ca, phải làm sao với những người này bây giờ?”, Giang Tử Phong thể hiện oai phong xong liền quay đầu nhìn về phía Trần Thanh, hỏi.
“Không phải vừa rồi cậu rất oai phong sao, dù sao giữ lại những người này cũng vô dụng, giết đi”, Trần Thanh nở nụ cười, nói.
“Cái gì?”, nghe anh nói vậy, Giang Tử Phong lập tức sửng sốt, có vẻ đắn đo.
Những người khác nghe thấy lời của Trần Thanh, trong lòng bỗng nhiên chấn động, ánh mắt lộ ra cầu xin.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!