Trần Thanh nói là anh đã nhìn thấy rồi, những người bên cạnh đều bắt đầu châm biếm trào phúng.
Bây giờ, bọn họ đã thực sự tin rằng Trần Thanh là một tên thầy bói rởm.
Người nói ra những lời như thế không phải thầy bói rởm thì là cái gì?
Tôn Vĩnh An cũng bắt đầu hoài nghi, liệu có phải hôm đó Trần Thanh thắng mình là nhờ ăn may không?
Nhìn thấy có thứ nhập vào người bệnh nhân?
Rõ là vớ vẩn!
Ngay cả Giang Tử Phong cũng cảm thấy Trần Thanh nói như vậy rất giống đang lừa đảo.
Sắc mặt của Hà Mai Anh cũng hơi khó coi.
Quản gia Chu khinh miệt nói: “Tôi thấy ông này là thầy bói lừa đảo ấy chứ, bác sĩ Tôn, ông bị cậu ta lừa đúng không?”
“Ha ha”.
Những người bên cạnh thi nhau cười ầm lên.
Nhìn thấy vẻ mặt của những người đó, Trần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu. Bọn họ không nhìn thấy, anh cảm thấy cũng không thể trách bọn họ được.
Nhưng vừa rồi, Trần Thanh đã dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu của mình, trông thấy một luồng khí màu đen trên người Giang Uyển Quân.
Trần Thanh tin chắc rằng việc Giang Uyển Quân trúng tà là do luồng khí đen ấy gây nên, chỉ cần tìm ra nơi sinh ra luồng khí đen ấy là sẽ giải quyết được bệnh của Giang Uyển Quân.
“Vậy ông nói xem bệnh này phải chữa thế nào?”
Tôn Vĩnh An tủm tỉm cười hỏi.
Ông ta quyết định phải ngáng chân Trần Thanh, làm Trần Thanh bẽ mặt, như vậy thì mới có thể trả được mối thù lần trước.
Trần Thanh nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy thứ đó đang ở ngay trong phòng, chỉ cần tìm xem trước khi phát bệnh cô ấy từng mang thứ gì về phòng, sau đó tiêu hủy đi là được”.
Trần Thanh nhìn thấy những tia khói màu đen bốc lên từ trong phòng, sau đó chui vào người Giang Uyển Quân rồi mới ngưng tụ thành luồng. Nếu anh đoán không sai thì loại khí màu đen ấy ở ngay trong phòng.
“Thứ mà cậu nói đang ở trong phòng sao?”, quản gia Chu cười khẩy hỏi.
“Đúng thế”.
Trần Thanh khẳng định: “Bây giờ, mọi người ra hết đi, để tôi tìm xem sao, tôi tin là sẽ tìm ra nhanh thôi”.
“Vậy có cần mở đàn tế cho cậu làm pháp không?”
Quản gia Chu cười nói.
“Ha ha!”
“Tên thầy bói rởm này lộ mặt chuột rồi”.
“Còn đòi đuổi người ra ngoài để tìm đồ mới ghê”.
“Đúng là ăn nói hàm hồ”.
Các bác sĩ bên cạnh cười ầm lên.
Tôn Vĩnh An cũng nghiêm túc nói: “Tôi không tin có thứ đó, ông nói như vậy quả là vớ vẩn”.
“Tôi nghiêm túc đấy”, Trần Thanh vẫn một mực chắc chắn: “Bây giờ tốt nhất các người hãy ra ngoài hết đi, đợi tôi tìm ra thứ đó”.
“Ai biết chúng tôi ra ngoài rồi thì tên thầy bói rởm như cậu sẽ làm gì chứ”.
“Nhỡ cậu làm bẩn sự trong sạch của người ta thì sao?”
“Tên bảo vệ quèn này muốn làm rể nhà giàu đây mà”.
Những người khác lại không ngừng chế nhạo.
Giang Tử Phong cũng muốn giúp Trần Thanh, nhưng anh nói như vậy nên cậu ấy chẳng biết phải nói thế nào.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trần Thanh, sắc mặt của Hà Mai Anh cũng hơi trầm xuống.
Từ vẻ mặt của Hà Mai Anh, dường như quản gia Chu đã hiểu ra điều gì đó.
Thế là ông ta móc ra một phong bì rồi ném thẳng vào người Trần Thanh.
“Tên thầy bói rởm, cầm lấy phong bì rồi cút ra khỏi đây mau!”
Nhìn thấy hành động này của quản gia Chu, Trần Thanh thực sự nổi cáu.
Anh đã nhẫn nhịn quản gia Chu nhiều lần lắm rồi, nhưng hành động cầm phong bì ném vào người anh như thế này thật sự là sỉ nhục người khác.
“Ông có ý gì đây hả?”
Trần Thanh nhìn chằm chằm vào quản gia Chu rồi lạnh lùng nói.
Quản gia Chu lại lấy một phong bì nữa ra ném vào người Trần Thanh, sau đó đắc ý nói: “Mày nói nhiều như thế chẳng phải là vì tiền sao? Bây giờ, tao cho mày hai phong bì, cút được chưa hả tên lừa đảo?”
Rầm!
Quản gia Chu vừa nói xong, Trần Thanh lập tức giáng một đấm vào bụng ông ta.
“Mắt chó coi thường người khác. Tôi nói cho các người biết, dù cô ta có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng tới tìm tôi”.
Trần Thanh đẩy quản gia Chu ra rồi rảo bước bỏ đi.
“Anh Thanh…”
Thấy Trần Thanh bỏ đi, Giang Tử Phong lập tức đuổi theo.
Đợi Trần Thanh đi rồi, quản gia Chu mới hoàn hồn lại, ông ta ôm bụng mắng: “Ai thèm gọi loại thầy bói rởm như mày khám bệnh. Mẹ kiếp, nếu không nể mặt cậu Giang thì tao nhất định phải dạy cho mày một bài học! Cái loại lừa lọc!”
“Chắc cậu ta bị vạch trần nên thẹn quá hóa giận ấy mà”.
“Tôi cũng cảm thấy thế”.
“Sao cậu Giang lại bị tên thầy bói rởm này lừa cơ chứ?”
“Loại thầy bói rởm này chuyên đi lừa gạt người khác, bà Hà đừng để ý tới cậu ta”.
Những người bên cạnh nhao nhao nói.
Thấy Trần Thanh bỏ đi, khóe môi Tôn Vĩnh An hơi nhếch lên.
“Bác sĩ Tôn, ông có cách gì không?
Hà Mai Anh không mấy quan tâm tới chuyện của Trần Thanh, lúc này bà ta quay sang hỏi Tôn Vĩnh An.
Tôn Vĩnh An trầm giọng nói: “Bà Hà, tôi muốn thử châm cứu xem sao, có thể sẽ có hiệu quả với cô Giang”.
“Châm cứu?”, Hà Mai Anh hơi nhíu mày.
“Đã có người thử châm cứu từ lâu rồi, không được”.
“Tôi cũng thử rồi, không có hiệu quả”.
Bác sĩ bên cạnh nói.
Quản gia Chu cũng nói: “Có không ít thầy thuốc Trung y đã thử châm cứu rồi nhưng đều không có hiệu quả”.
“Phương pháp châm cứu này của tôi khác với bọn họ”.
Tôn Vĩnh An nói: “Phương pháp châm cứu này của tôi gọi là Quỷ Môn Thập Tam Châm”.
“Quỷ Môn Thập Tam Châm?”
“Ông biết Quỷ Môn Thập Tam Châm? Chẳng phải nó đã thất truyền rồi sao?”
“Đúng là Quỷ Môn Thập Tam Châm có tác dụng chữa trị chứng mất kiểm soát”.
“Đáng tin hơn trúng tà rồi nhập vào người gì gì đó của tên thầy bói rởm kia nhiều”.
“Không ngờ bác sĩ Tôn còn biết cả Quỷ Môn Thập Tam Châm, chẳng phải người ta vẫn nói là đã thất truyền rồi sao?”
Mấy vị Trung y cao tuổi bên cạnh xôn xao lên.
“Đúng là thất truyền rồi, tôi chỉ học được một ít thôi”, Tôn Vĩnh An cười: “Tôi muốn thử xem, bà Hà, bà cảm thấy thế nào?”
Hà Mai Anh lập tức nói: “Vậy thì làm phiền bác sĩ Tôn rồi”.
Nghe thấy Quỷ Môn Thập Tam Châm thần kỳ như thế, Hà Mai Anh dâng lên hi vọng.
Bà ta vừa dứt lời là Tôn Vĩnh An chuẩn bị ngay.
Những người bên cạnh lẳng lặng quan sát.
Khi đã chuẩn bị xong xuôi, Tôn Vĩnh An cầm kim lên châm cứu.
Giang Uyển Quân vốn đang giãy dụa, sau hai lần đâm kim, cô ta yên tĩnh hơn nhiều.
“Có hiệu quả rồi”.
“Quỷ Môn Thập Tam Châm có hiệu qủa thật”.
“Tôn Vĩnh An quả không hổ danh là Cuồng Y”.
Mọi người đua nhau nói.
Thấy vậy, vẻ mặt Hà Mai Anh cũng dịu đi đôi chút.
Thấy có hiệu quả, trên mặt Tôn Vĩnh An cũng hiện lên ý cười.
Lúc này ông ta lại đâm mấy cây kim.
A! A!
Những tưởng đâm mấy cây nữa thì tình hình sẽ càng ổn định hơn, nhưng nào ngờ Giang Uyển Quân lại đột nhiên mở mắt ra, phát ra tiếng thét như tiếng quỷ gào.
Giờ phút này, vẻ mặt của cô ta vô cũng kinh khủng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!