“Đúng vậy, việc này là do tôi làm”.
Lúc này Triệu Ngũ không dám phủ nhận, ông ta cắn răng nói: “Tuy nhiên không phải tất cả đều do một mình tôi làm”.
“Còn có người khác đứng sau giật dây ông làm những việc này?”
Trần Thanh hỏi.
Triệu Ngũ gật đầu: “Là Tất Văn Bách, hắn ta chính là kẻ chủ mưu. Hắn bảo tôi bắt người, ép Nam Cung Yến phải chuyển nhượng mảnh đất đi, sau đó hắn sẽ diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu như việc này thành công, đến lúc đó bọn tôi có thể cùng phát triển mảnh đất đó. Nam Cung Yến không nể mặt tôi, tôi cũng không ưa gì cô ta. Nhưng nếu như không phải do Tất Văn Bách xúi giục, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Hơn nữa còn rất nhiều người liên quan cũng là do Tất Văn Bách mua chuộc”.
“Ông có chứng cứ gì không?”, Trần Thanh hỏi.
“Có. Tôi có chứng cứ xác minh việc Tất Văn Bách dùng tiền mua chuộc người”, Triệu Ngũ vội vàng nói: “Tôi có thể giao nộp toàn bộ.”
Trần Thanh nhìn chằm chằm Triệu Ngũ, anh cảm thấy ông ta có vẻ không giống đang nói dối.
Có điều Trần Thanh không nghĩ rằng Tất Văn Bách cũng nhúng tay vào vụ việc này.
Vốn anh chỉ cho rằng Tất Văn Bách cùng lắm là một tên lưu manh giả danh trí thức, giờ xem ra hắn ta thật sự đúng là loại cặn bã.
“Thực ra tôi biết kế hoạch của Tất Văn Bách không chỉ đơn giản như vậy”, Triệu Ngũ nghiến răng nói: “Hắn ta biết tập đoàn Nam Cung sau khi chiếm được mảnh đất này đã đầu tư rất nhiều tiền vào đó, chỉ cần Nam Cung Yến xảy ra chuyện gì thì sẽ làm chậm tiến độ phát triển, đến lúc đó tập đoàn Nam Cung bị thiếu hụt kinh tế, Tất Văn Bách sẽ lợi dụng sơ hở mà đục nước béo cò. Nếu được còn có thể chiếm lấy tập đoàn Nam Cung, như vậy thì hắn ta cũng sẽ cưới được Nam Cung Yến. Đại ca, nếu như anh muốn kiếm chuyện thì hãy tìm Tất Văn Bách ấy, đừng tìm tôi, dù sao tôi cũng chỉ là tay sai mà thôi”.
Triệu Ngũ dứt khoát nói ra hết tất cả, ông ta không muốn bị Trần Thanh tìm tới nữa. Dù gì nhỡ Trần Thanh không giữ được bình tĩnh mà nổ súng thì cái mạng của ông ta coi như xong đời tại đây.
“Có phải do Tất Văn Bách làm hay không, tôi sẽ tự điều tra ra được”.
Trần Thanh lại nói thêm: “Có điều ông cho người lén tấn công Nam Cung Yến, dù sao cũng phải trả giá chút chứ nhỉ”.
Triệu Ngũ nghe đến hai từ “trả giá” xong liền nhăn nhó mặt mày.
“Đại ca, xin đừng đánh tôi nữa, sẽ chết người đó!”, Triệu Ngũ van nài nói.
Ông ta quả thực là người có máu mặt ở Nam Hải, nhưng đối diện với loại người ngang ngược như Trần Thanh thì cũng bất lực. Chỉ có cầu xin mới là cách thiết thực nhất.
“Yên tâm đi. Tôi là người có văn hóa, tôi sẽ không tùy tiện đánh người đâu”, Trần Thanh cười nói.
“Vậy anh muốn gì?”
Trần Thanh chăm chú nhìn Triệu Ngũ, cười nói tiếp: “Hình như ông đã đấu thầu được mấy mảnh đất khá tốt nhỉ”.
Nghe xong câu này của Trần Thanh, Triệu Ngũ không khỏi đau đớn trong lòng.
Ông ta nói: “Đại ca, tôi có thể chuyển nhượng một hai mảnh đất với giá gốc cho anh”.
Hiện giờ bất động sản phát triển rất mạnh, Triệu Ngũ muốn dựa vào việc kinh doanh bất động sản để tẩy trắng, bây giờ Trần Thanh muốn chiếm mấy miếng đất ấy thì chẳng khác nào đòi mạng của ông ta.
“Tôi muốn lấy tất cả” ,Trần Thanh nhẹ nhàng nói: “Phải để cho ông đau khổ chút thì mới nhớ rõ được bài học lần này”.
“Đại ca, như vậy không được đâu”, Triệu Ngũ yếu ớt van nài.
Pằng! Pằng! Pằng!
Trần Thanh cầm súng bắn liên tiếp mấy phát.
Aa! Aaa! Aaaa!
Triệu Ngũ hoảng sợ hét lên.
Mười phút sau, Trần Thanh vui vẻ cầm bản hợp đồng đứng dậy, anh nhìn Triệu Ngũ đầu dính đầy máu rồi cười nói: “Ngũ gia, sau này hợp tác vui vẻ.”
Nói xong Trần Thanh liền quay người đi ra ngoài.
“Đại ca!”
Triệu Ngũ chợt hét lên.
“Sao?”
Trần Thanh quay người hỏi.
Triệu Ngũ liền nói: “Đại ca, anh tên là gì vậy, tôi vẫn chưa biết tên của anh”.
“Sao? Ông muốn báo thù à?”
Trần Thanh hỏi.
“Không. Không phải như vậy”, Triệu Ngũ vội vàng lắc đầu nói: “Chỉ là tôi muốn kết bạn với anh mà thôi”.
Triệu Ngũ thật sự không hề có ý định báo thù, Trần Thanh quá đáng sợ, quá khác thường. Ông ta cảm thấy nếu như đắc tội với loại người như Trần Thanh thì anh có thể lấy mạng của ông ta bất kỳ lúc nào.
“Tôi là Trần Thanh. Nhớ rõ tên của tôi đấy”.
Trần Thanh cười nhẹ.
Triệu Ngũ vội nói: “Anh Thanh, đi từ từ nhé.”
Trần Thanh liếc nhìn ông ta một cái rồi quay đầu đi ra ngoài.
Phịch!
Đợi bóng dáng Trần Thanh hoàn toàn biến mất, Triệu Ngũ mới ngồi phịch xuống ghế.
Lúc này ông ta mới dám thở mạnh.
“Ngũ gia, có cần cho người theo sau phục kích hắn không?”
“Chúng ta lén tấn công rồi giết hắn luôn”.
Vài tên đàn em đề nghị.
“Đừng, tuyệt đối đừng”.
Triệu Ngũ cắn răng nói: “Loại người này không dây vào được. Nếu như đụng đến hắn ta, có thể toàn bộ người của chúng ta đều phải bỏ mạng. Hắn nếu như muốn giết chúng ta thì cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay”.
“Ngũ gia, hắn ta thật sự đáng sợ như vậy ư?”
Đám đàn em của ông ta hỏi.
Triệu Ngũ gật đầu: “Hai mươi năm trước, tôi từng chứng kiến cảnh thầy của Võ Cung ra tay, trong đêm tối, một mình ông ấy đã tiêu diệt toàn bộ băng phái của kẻ khác. Trần Thanh chính là kẻ như vậy, thậm chí hắn còn ghê gớm hơn cả Võ Cung”.
Đám đàn em nghe xong chuyện này liền không kìm được mà cảm thấy rét run trong lòng.
Trần Thanh ra khỏi câu lạc bộ Hùng Sư, anh đang định gọi xe để quay về công ty.
Khi anh vừa nghĩ vậy xong thì có một chiếc xe đã dừng lại trước mặt Trần Thanh.
Xe dừng xong, cửa kính ô tô được hạ xuống, gương mặt lạnh lùng của Nam Cung Yến liền hiện ra trước mắt.
“Lên xe!”
Nam Cung Yến nói với Trần Thanh.
“Vợ yêu, sao em lại tới đây?”
Trần Thanh vừa nhìn thấy Nam Cung Yến thì liền vui vẻ cười nói:“Có phải em lo cho anh không? Hay là em đã nghĩ thông suốt rồi, quyết định để anh giúp trị bệnh. Haha, nếu vậy thì không nên để chậm trễ, chúng ta đi thuê phòng thôi. Em yên tâm, anh cũng được coi là “tay lái lụa”, kỹ năng đầy mình, đảm bảo khiến em thoải mái vô cùng”.
“Đồ lưu manh!”
Nam Cung Yến mắng anh.
“Vợ yêu, anh còn có thứ đồ càng lưu manh hơn nữa cơ, em có muốn biết không?”, Trần Thanh cười cười: “Tối nay về sẽ cho em xem nhé?”
Nam Cung Yến nghe mấy lời này, sắc mặt liền trầm xuống.
“Khụ!”
Lúc này cửa sổ hàng ghế sau cũng hạ xuống, Nam Cung Minh Đức khẽ ho một tiếng: “Trần Thanh, loại chuyện vui khuê phòng này cháu về nhà từ từ nói, nó không thích hợp với mấy người có tuổi như chú đâu, ha ha!”
Trông thấy Nam Cung Minh Đức, Trần Thanh liền cười ngượng ngùng: “Chú Nam Cung, chú cũng ở đây ạ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!