“Trần Thanh, cháu có sao không? Triệu Ngũ không làm khó gì cháu đấy chứ?”
Trần Thanh vừa ngồi lên xe, Nam Cung Minh Đức đã lo lắng hỏi.
“Triệu Ngũ không làm khó cháu”, Trần Thanh cười nói: “Hơn nữa chúng cháu còn vừa gặp đã thân, nói chuyện rất vui vẻ”.
“Cháu đùa chú đấy à? Chú thấy cháu bị dọa cho không nhẹ, ngay cả cửa lớn cũng chẳng vào nổi nữa là”.
Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng nói: “Anh tưởng mình là ai chứ? Triệu Ngũ người ta sẽ để ý một bảo vệ nhỏ bé như anh hay sao?”
Nam Cung Minh Đức nhìn chằm chằm Trần Thanh gật đầu nói: “Trần Thanh, chưa gặp được Triệu Ngũ cũng không sao. Có điều một mình cháu đi vào đó thật sự là quá nguy hiểm. Từ sau tuyệt đối đừng làm thế nữa. Cho dù chuyện này có do ông ta làm đi chăng nữa, chúng ta cũng chỉ có thể tìm cách hẹn ông ta thương lượng bảo ông ta ngừng lại”.
Tập đoàn Nam Cung ở Nam Hải cũng có chút ảnh hưởng, nhưng so với Triệu Ngũ con người kia còn kém một chút. Quan trọng hơn cả, Triệu Ngũ là người của thế giới ngầm, nếu ông ta muốn đối phó với ai thì không thiếu gì cách.
“Chú Nam Cung, cháu và Triệu Ngũ thật sự đã nói chuyện rất vui vẻ. Triệu Ngũ cũng thừa nhận chuyện đó do ông ta làm. Ông ta cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình, vì vậy đã có một số phương án bồi thường cho chúng ta”, Trần Thanh đem đồ trong tay đưa cho Nam Cung Minh Đức cười nói: “Chú xem phương án này đi, có thỏa đáng hay không?”
“Thật sao?”
Nam Cung Minh Đức có chút không dám tin nhận lấy thứ Trần Thanh đưa.
Nam Cung Minh Đức rút tập văn kiện ra, vừa nhìn đã kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Không phải thật đấy chứ?”
“Trời ơi!”
Giọng nói của Nam Cung Minh Đức có chút run rẩy.
“Bố, bố sao vậy?”
Nam Cung Yến tò mò hỏi.
“Anh ta cầm về cái gì vậy?”
Nam Cung Yến nói xong liền dừng xe lại bên đường.
“Con tự mình xem đi.”
Nam Cung Minh Đức đem văn kiện trên tay đưa cho cô.
Nam Cung Yến nhận lấy, vừa nhìn thấy nội dung bên trong, trong mắt cô lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Cái này… là giả đúng không?”
Nam Cung Yến biểu lộ sự khó tin, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh: “Anh tìm thuê người làm giả à?”
“Bà xã, em nghĩ anh là người thế nào chứ?”, Trần Thanh cười nói.
“Không phải là giả? Tuyệt đối không thể như thế. Triệu Ngũ xem trọng nhất là mấy miếng đất này. Tại sao lại có thể chuyển nhượng cho chúng ta hai miếng, hơn nữa còn có một miếng đất lớn nhất, còn nói muốn cùng chúng ta hợp tác mở rộng", Nam Cung Yến lắc đầu nói: "Trừ phi ông ta điên rồi, nếu không, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này!"
Nam Cung Minh Đức ngiêm túc nói: "Bố cũng cảm thấy không có khả năng. Trong này có một miếng đất ở phía trước miếng đất chúng ta đã đấu giá trước đây, chúng ta luôn muốn mua nó về, nhưng lúc đó trả giá như thế nào Triệu Ngũ cũng không đồng ý. Bây giờ lại bằng lòng chuyển nhượng cho chúng ta thế này, tuyệt đối không thể nào!"
"Trần Thanh, không ngờ anh lại làm giả giấy tờ để lừa gạt chúng tôi", Nam Cung Yến dứt khoát nói: "Tôi kinh thường nhất loại người như anh đấy!"
Nam Cung Yến hoàn toàn khẳng định, giấy tờ này của Trần Thanh là giả.
"Trần Thanh, thật ra chuyện này nếu không làm được chúng ta cũng không trách cháu. Nhưng mà cháu lại làm như vậy, thật sự là không thể chấp nhận được", Nam Cung Minh Đức lắc đầu thở dài nói.
Trần Thanh nhìn biểu cảm của hai người, ngược lại không biết phải giải thích ra sao.
Rõ ràng là thật, lại bị bọn họ coi là giả.
"Nếu là thật thì sao?", Trần Thanh nhìn chằm chằm Nam Cung Yến nói: "Nếu không tin, chúng ta có thể đánh cược".
"Được thôi", Nam Cung Yến nghiêm túc nói: "Nếu cái này của anh là thật, anh muốn tôi làm gì cũng được, còn nếu là giả, chúng ta lập tức ly hôn".
Nam Cung Yến lập tức đưa ra yêu cầu.
Cô hận không thể lập tức ly hôn với Trần Thanh.
"Được thôi", Trần Thanh sảng khoái đồng ý.
"Trần Thanh, cái này..."
"Bố, bố không cần nói gì cả, chỉ cần làm chứng thôi!", Nam Cung Yến nói.
Reng!
Nam Cung Minh Đức đang muốn khuyên bảo hai người, ngay lúc đó, điện thoại của ông kêu lên.
Nam Cung Minh Đức nhìn điện thoại hiển thị, lập tức nói: "Là của Triệu Ngũ".
Nam Cung Yến cười lạnh: "Trần Thanh, lát nữa chúng ta gặp nhau ở Cục Dân Chính!"
Nam Cung Minh Đức bắt máy cười nói: "Triệu Ngũ gia, ông có chuyện gì tìm tôi sao?"
Đối diện với Triệu Ngũ, Nam Cung Minh Đức cũng phải hạ thấp giọng.
"À chủ tịch Nam Cung, tôi muốn hỏi một chút, anh Trần đã trở về hay chưa?", Triệu Ngũ ở bên kia hỏi.
“Anh Trần? Anh Trần nào cơ?"
Nam Cung Minh Đức ngây ra, ông quay sang nhìn Trần Thanh, cả người lập tức như tỉnh ra.
"À, thằng bé đã trở về rồi", Nam Cung Minh Đức nói.
"Tôi có việc muốn tìm anh ấy. Phiền ông chuyển điện thoại sang cho anh ấy giúp tôi", Triệu Ngũ nói.
"Được, được!"
Nam Cung Minh Đức đem điện thoại đưa cho Trần Thanh.
"Triệu Ngũ gia tìm cháu".
Trần Thanh cầm điện thoại nói: "Triệu Ngũ, tìm tôi có chuyện gì thế?"
"Ừ, tôi biết rồi!"
Qua một hồi, Trần Thanh lại nói: "À đúng rồi, chuyện chúng ta cùng nhau hợp tác đó, họ không tin tôi, ông giúp tôi nói cho họ một tiếng đi!"
Nói xong Trần Thanh liền chuyển điện thoại trả lại Nam Cung Minh Đức.
Nam Cung Minh Đức vừa cầm điện thoại liền nói: "Triệu Ngũ gia, chuyện đó là thật sao?"
"Vâng, được, được! Tôi biết rồi!"
Nam Cung Minh Đức nói xong liền cúp máy.
Sau khi Nam Cung Minh Đức cúp máy, Nam Cung Yến đã hỏi: "Bố, không phải là thật đấy chứ?"
Nam Cung Minh Đức nghiêm túc gật đầu: "Là thật, Triệu Ngũ nói rồi, ông ta và Trần Thanh đã kí hợp đồng với nhau".
“A?”
Nam Cung Yến biểu lộ thần sắc kinh ngạc.
Cô trước sau vẫn không dám tin vào chuyện này.
"Trần Thanh, anh làm cách nào vậy?"
Nam Cung Minh Đức run run nhìn Trần Thanh nói: "Triệu Ngũ sao có thể nghe lời cháu mà kí vào bản hợp đồng rõ ràng là không công bằng này chứ?"
Nếu không phải chính Triệu Ngũ gọi điện tới, Nam Cung Minh Đức cũng không tin chuyện này
Nam Cung Yến cũng nhìn chằm chằm Trần Thanh, cô cũng muốn nhận được một câu trả lời thoả đáng.
"Cháu đã nói rồi. Cháu đi tìm Triệu Ngũ, Triệu Ngũ và cháu vừa gặp đã thân. Sau đó cháu hỏi ông ta có phải do ông ta làm không, ông ta liền thừa nhận, ông ta cảm thấy trong lòng có lỗi, cho nên liền đồng ý kí hợp đồng", Trần Thanh vui vẻ cười nói.
Trong quá trình đó có chút bạo lực, Trần Thanh tất nhiên sẽ không nói ra.
"Chỉ có vậy thôi sao?", Nam Cung Minh Đức hỏi.
"Chỉ có vậy", Trần Thanh gật đầu.
"Trần Thanh, anh coi tôi là trẻ con lên ba ư? Tôi không tin", Nam Cung Yến lắc đầu: "Triệu Ngũ không phải là một tên ngốc!"
"Con gái, không cần biết con tin hay không. Bố tin!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!