Trần Thanh gửi tin nhắn đi rồi nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy Hứa Mỹ Tình trả lời lại.
Anh liền nghĩ, có khi nào Hứa Mỹ Tình giận rồi không?
Nghĩ đến đây, Trần Thanh thấy hơi hối hận, đáng ra mình không nên làm liều như vậy.
Trong lúc anh đang ăn năn hối lỗi thì điện thoại của anh vang lên.
Trần Thanh cầm lên thì thấy đó là tin nhắn của Hứa Mỹ Tình trả lời lại.
"Tên lưu manh, dám gạ gẫm phụ nữ khác. Chị đây sẽ cho cậu đẹp mặt", Hứa Mỹ Tình còn kèm theo vài icon chiếc búa đang đập vào đầu phía sau tin nhắn.
"Chị Mỹ Tình, em có một câu hỏi rất táo bạo muốn hỏi chị có được không?"
Trần Thanh thấy Hứa Mỹ Tình không hề để bụng về chuyện đó, thế là anh lại gửi một tin nhắn khác.
"Hỏi đi".
"Đôi chân xinh đẹp trên avatar chị là của chị sao? Thật đẹp quá đi mất!", Trần Thanh còn kèm theo một loạt icon đầy sắc thái ở phía sau.
Một lúc sau, Hứa Mỹ Tình trả lời lại vài câu: "Không phải! Cậu mau làm việc nghiêm túc đi, đang trong giờ làm việc đừng có mà nghĩ ngợi lung tung".
Nhìn thấy phản ứng của Hứa Mỹ Tình vậy, anh cũng không quấy rầy cô ấy nữa.
Vào lúc này, trong nhóm chat cũng rất ít người tán gẫu, bọn họ đều đang tập trung làm việc, thỉnh thoảng sẽ có vài người nói vài câu nhưng đều là liên quan đến công việc.
Trần Thanh theo Hồ Tiểu Nhạc để học kiến thức về quan hệ xã hội và chờ cho đến khi tan sở.
Hứa Mỹ Tình đặt đống tài liệu trong tay xuống rồi đứng dậy nói: "Tan làm rồi. Chúng ta đi thôi!"
Nghe thấy Hứa Mỹ Tình nói vậy thì mọi người đều đứng bật hết dậy.
"Chị Mỹ Tình, chúng ta đi ăn ở đâu vậy?"
"Có phải là tối nay AA không?"
Mọi người đều hỏi.
"Tối nay, tôi mời mọi người ăn tối tại khách sạn Dạ Yến".
Hứa Mỹ Tình hào phóng nói.
"Chị Mỹ Tình, là thật sao?"
"Ăn tối ở Dạ Yến không hề rẻ chút nào".
"Chị Mỹ Tình, chị thích Trần Thanh rồi sao! Cậu ấy vừa đến thì chị liền mời mọi người ăn tối ở Dạ Yến. Chúng em đều chưa được đãi ngộ như thế này bao giờ".
"Tôi nghĩ là đúng đấy. Chị Mỹ Tình phải lòng người ta rồi".
Đám người của bộ phận quan hệ xã hội cùng nhau trêu đùa.
"Trần Thanh, tên ‘lão làng’ nhà cậu, nhớ phải chăm sóc tốt cho chị Mỹ Tình đấy nhé!"
"Chị Mỹ Tình đối với cậu tốt như vậy, cậu không được phụ lòng tốt của người ta đâu đấy! Cho dù có không xuống nổi giường đi nữa thì cũng không được dừng lại, biết chưa?"
Các nữ nhân viên ở bộ phận quan hệ xã hội hùa nhau trêu chọc anh, khiến một người sành đời như Trần Thanh cũng khó tránh khỏi việc ngượng ngùng không dám trả lời.
Suy cho cùng thì pha ‘bẻ lái’ này của bọn họ cũng quá nhanh quá nguy hiểm rồi. Hơn nữa, lỡ như vừa đáp lại, bọn họ liền cho đầu xe đâm về hướng ‘ngôi nhà và những đứa trẻ’ thì làm thế nào chứ?
Nhưng Hứa Mỹ Tình lại khoái chí cười to: "Cậu ta vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, nhìn thân hình nhỏ như thế, không lọt vào mắt xanh của tôi”.
"Không phải chứ!"
"Chị Mỹ Tình, chị chưa thử thì làm sao biết được chứ?"
"Haha, Trần Thanh, chị Mỹ Tình nói cậu không thể kìa? Cậu còn không thể hiện chút gì sao?"
Trần Thanh cười nhẹ: "Tôi nên thể hiện như thế nào?"
"Cởi quần của cậu ra đi".
"Hãy chứng minh điều đó cho chị Mỹ Tình xem".
"Khiến cho Chị Mỹ Tình không thể xuống giường được".
Các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội cười trêu.
"Một đám nhân viên nữ không biết liêm sỉ, mau đi thôi! Tôi đã gọi Didi rồi".
Lúc này, Hứa Mỹ Tình nói một cách giận dỗi.
Trần Thanh theo sau, không khỏi thầm thán phục bọn họ.
Đám nhân viên nữ này cũng quá cởi mở trong chuyện riêng tư rồi!
Nhưng Trần Thanh cho rằng đó cũng là một điều tốt, ít nhất bọn họ cũng coi mình như người cùng hội cùng thuyền.
Khi Trần Thanh rời công ty, anh đã gửi một tin nhắn cho Nam Cung Yến để xin ý kiến.
Hiện giờ, rắc rối liên quan đến tên Triệu Ngũ này cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi. Trần Thanh cảm thấy sự an toàn của Nam Cung Yến tạm thời không cần phải lo lắng gì nhiều.
Hơn nữa, đây là một cơ hội tốt, có thể tụ tập ăn tối gia tăng tình cảm với mọi người trong bộ phận, Trần Thanh cũng không thể từ chối được.
Rất nhanh sau đó, một nhóm hàng chục người ngồi Didi đã đến khách sạn Dạ Yến.
Khách sạn Dạ Yến cũng tương đối nổi tiếng ở Nam Hải, đồng thời cũng được coi là một nhà hàng cao cấp.
Và nhiều người ở Nam Hải còn gọi đây là Hào Môn Dạ Yến.
Điều này cũng thể hiện lên được đẳng cấp của nó.
Sau khi đợi mọi người tập trung đầy đủ ở lối vào của Dạ Yến thì Hứa Mỹ Tình nói: "Đi thôi!"
Mọi người đi theo Hứa Mỹ Tình bước vào trong.
"Mỹ Tình, không ngờ lại gặp được cô ở đây. Haha, chúng ta thật là có duyên".
Ngay khi Hứa Mỹ Tình và mọi người bước vào thì đúng lúc Trình Minh Viễn cũng dẫn theo một nhóm người đến và mỉm cười chào hỏi.
Hứa Mỹ Tình nhìn thấy Trình Minh Viễn thì khá ngạc nhiên.
"Mọi người cũng tới đây ăn tối à?", Hứa Mỹ Tình hỏi.
"Đúng vậy! Cho nên mới nói đây chính là định mệnh sắp đặt chúng ta phải đi cùng nhau", Trình Minh Viễn cười nói: "Mỹ Tình, hay là chúng ta cùng nhau ăn tối đi, cô thấy thế nào?"
Nghe Trình Minh Viễn nói vậy mọi người phía sau Hứa Mỹ Tình đều tỏ ra không thích.
Bọn họ vốn đang rất vui vẻ, mọi người đang cười nói rôm rả, khi không ở đâu lại xuất hiện thêm đám người Trình Minh Viễn không khỏi khiến bọn họ cảm thấy mất tự nhiên.
"Không cần đâu", Hứa Mỹ Tình có chút do dự nói: "Để chào đón Trần Thanh nên tối nay mọi người cùng nhau đi ăn bữa cơm mà thôi. Chúng tôi cũng không muốn ảnh hưởng đến bữa ăn của anh với những người khác".
"Vậy thì tốt quá rồi! Tối nay cũng là bộ phận của chúng ta và các bộ phận khác của công ty cùng nhau ăn tối. Tất cả đều là người một nhà. Tôi đã đặt trước một phòng SVIP, chúng ta cùng nhau ăn tối đi".
Trình Minh Viễn cười nói.
"Như vậy thì không được hay cho lắm".
Hứa Mỹ Tình vẫn muốn từ chối.
"Mỹ Tình, cô cứ như thế chính là không nể mặt tôi rồi. Hơn nữa, đều là người cùng bộ phận, tôi cũng phải có mặt tại bữa tiệc chào đón nhân viên mới này mới đúng. Không phải cô đang muốn gạt tôi ra đấy chứ?"
Trình Minh Viễn nhìn Hứa Mỹ Tình và nói.
"Tất nhiên là không phải. Tôi chỉ sợ một lúc sau, bọn họ high lên thì ảnh hưởng đến anh mất".
"Thực ra nói về cuộc sống riêng tư, tôi đây cũng là một người rất ‘sành chơi’ đấy", Trình Minh Viễn cười nói: "Quyết định vậy đi! Tối nay, tôi sẽ thanh toán hết. Như vậy chắc cô sẽ không từ chối nữa đâu nhỉ? Nếu cô còn từ chối thì chứng tỏ cô không xem tôi ra gì rồi".
Nghe thấy Trình Minh Viễn nói như vậy thì Hứa Mỹ Tình liếc nhìn mọi người phía sau một cái rồi thở dài nói: "Được rồi! Vậy cứ thế mà làm đi".
"Vậy thì đi thôi, chúng ta lên đi".
Trình Minh Viễn cười nói.
Hứa Mỹ Tình và những người khác đi phía trước, trong khi đó Trình Minh Viễn lại cố ý đi ở phía sau với Trần Thanh.
Trình Minh Viễn lúc này mới hạ giọng nói với Trần Thanh: "Này, từ nay về sau ở bộ phận quan hệ xã hội, tốt hơn hết là mày nên nghe lời tao. Bọn họ có bất cứ chuyện gì thì mày cũng phải báo cáo cho tao hết".
Trần Thanh nghe được lời này của Trình Minh Viễn thì dừng lại rồi nhìn về phía anh ta rồi mỉm cười nói: "Dựa vào đâu chứ?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!