Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Nghe thấy phân tích của Trần Thái Nhật, Genko và Tề Vũ đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Tề Vũ nghiêng đầu nhìn bóng dáng của Hoàng Thanh Uyển đang dần mất hút phía sau.

“Ông chủ, bây giờ cô Hoàng không phải đang rất nguy hiểm sao?”

Genko cũng nhắc nhở.

“Chủ nhân, lần này chúng ta đến Lâm Giang là có ý giúp nhà họ Hoàng giải vây, bây giờ đã biết được bất kỳ lúc nào tính mạng của Hoàng Thanh Uyển cũng có thể gặp nguy hiểm, chúng ra có cần cử người đi theo bảo vệ hay không?”

Trần Thái Nhật xua tay, tiếp tục bước về phía trước.

“Kẻ địch đang ở trong tối, chúng ta thì ở ngoài sáng, phòng bị cẩn thận quá cũng không phải cách hay. Hơn nữa, ban nãy tôi đã ra tay rồi, đám người đó thấy thủ đoạn của tôi sẽ không dám lộ diện ngay đâu”.

Trong mắt Trần Thái Nhật chợt loé lên một tia sáng.

“Muốn tóm gọn bọn chúng thì phải để bọn chúng có gan ra tay, nếu như tôi ở bên cạnh Hoàng Thanh Uyển thì sao bọn chúng dám đánh úp chứ, vậy nên cứ để cô Hoàng một mình trong chốc lát đi đã”.

Thả mồi câu cá!

Tề Vũ và Genko đã hiểu ý của Trần Thái Nhật.

Sự việc có liên quan đến Trấn Quốc Khí là vô cùng trọng đại, bất cứ kẻ nào có ý định độc chiếm đều là kẻ thù của Trần Thái Nhật.

Vừa đến tỉnh Lâm Giang đã gặp phải vụ việc Hoàng Thanh Uyển bị hãm hại, điều này chứng tỏ cả thành phố đã ở trong trạng thái sóng ngầm dâng cao.

Có những người đã quá sốt ruột rồi.

Căn bản không đợi đến buổi giám định bảo vật, bọn chúng cứ đã coi Trấn Quốc Khí như là của mình!

Việc Trần Thái Nhật phải làm là dùng Hoàng Thanh Uyển làm một mồi nhử để tóm gọn hết cả đám.



Hoàng Thanh Uyển nhìn Trần Thái Nhật ở phía xa, trong lòng dấy lên cảm xúc phức tạp không nói thành lời.

“Gì vậy chứ, tôi đường đường là mỹ nhân số một Hàng Thành, vậy mà anh không hiểu thương hoa tiếc ngọc là thế nào sao”.

Nói xong cô ta đá gót giày vào cỏ dại ven đường.

Reng reng reng, chuông điện thoại vang lên.

“Alo? Ông nội”.

“Tiểu Uyển, cháu đang ở đâu thế?”

“Cháu đang ở bên ngoài, bên cạnh hồ Tây Tự ạ”.

“Mau về nhà đi! Ông cho xe đến đón cháu, cháu không gặp chuyện gì đấy chứ?”

Trong điện thoại, giọng nói của Hoàng Thừa rõ ràng đang rất sốt ruột, không còn dáng vẻ bình tĩnh nữa.

Hoàng Thanh Uyển cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hoài nghi nói.

“Cháu… vừa nãy gặp phải chút rắc rối nhỏ, nhưng đã giải quyết xong rồi”.

“Rắc rối nhỏ? Cụ thể là gì, mau kể cho ông nội nghe”.

Hoàng Thanh Uyển thành thật thuật lại sự việc một lần, sau đó Hoàng Thừa hỏi cô ta địa chỉ.

“Các người mau đi đón cô chủ với tốc độ nhanh nhất có thể!”

Giọng điệu của Hoàng Thừa trong điện thoại rõ ràng đang rất hoang mang, khiến trong lòng Hoàng Thanh Uyển cũng thấp thỏm không yên.

“Ông nội, cháu chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi, bây giờ đã không sao rồi, ở Hàng Thành cháu vẫn an toàn mà”.

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây.

“Tiểu Uyển, bây giờ không như ngày xưa nữa đâu, sáng nay ông đã nhận được một bức thư đe doạ”.

Hoàng Thanh Uyển sững sờ: “Thư đe doạ?”

“Không sai, đối phương cho ông một kỳ hạn, yêu cầu ông phải giao bí mật Vân Hạc Phương Đồ cho bọn chúng trước khi tổ chức buổi giám định bảo vật, nếu không…”

Sắc mặt Hoàng Thanh Uyển ngay lập tức trở nên u ám: “Nếu không sẽ lấy mạng của cháu, đúng không?”

Hoàng Thừa trầm mặc hồi lâu.

“Không ngờ đối phương lại ra tay nhanh và độc ác như vậy, may mà hôm nay cháu gặp được Trần Thái Nhật, nếu không hậu quả chắc chắn khó lường, cứ trở về trước đi rồi chúng ta nói tiếp, trong nhà luôn an toàn hơn”.

“Vâng ạ, cháu biết rồi thưa ông nội”.

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Thanh Uyển quan sát xung quanh, nhìn rừng cây âm u vắng vẻ trước mặt, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi vô hạn.

Lúc này, trong đầu Hoàng Thanh Uyển đột nhiên hiện lên bóng hình cao lớn đó.

“Anh ấy không quan tâm mình nữa sao?”

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khoé mắt, rồi lại lặng lẽ lau đi.

Là cô chủ duy nhất của nhà họ Hoàng, Hoàng Thanh Uyển sớm đã học được cách che giấu cảm xúc.

Sau khi bình ổn lại cảm xúc cô ta chậm rãi chọn một con đường nhỏ tương đối an toàn, đi về phía đường quốc lộ ven bờ hồ Tây Tử.

Ở địa điểm đã hẹn sẵn, một chiếc xe Rolls-Royce chống đạn chuyên dụng vô cùng quen thuộc từ từ xuất hiện trong tầm mắt.

Đây là chiếc xe chuyên dụng để bảo đảm an toàn cho Hoàng Thừa, nó được cải tiến từ chiếc Rolls-Royce có giá trị hai mươi triệu tệ.

Tấm thép trong thân xe được ghép thêm một lớp thiết giáp, có thể ngăn chặn được những phát súng bắn tỉa ở cự ly gần, thậm chí những quả bom cỡ nhỏ trên đường cũng không thể làm người trong xe bị thương.

Nhìn thấy chiếc xe độc nhất vô nhị của Hàng Thành này, trái tim run sợ của Hoàng Thanh Uyển cũng coi như có thể thả lỏng được đôi chút.

Cô ta bước lại gần xe, cửa sổ phía trước liền mở ra:

“Cô chủ, ông cụ Hoàng bảo tôi đến đón cô”.

Tiểu Hồ - tài xế riêng của Hoàng Thừa, đã làm việc tại nhà họ Hoàng được ba mươi năm.

Hoàng Thanh Uyển gật đầu, mở cửa rồi ngồi vào trong xe.

Trong khoảnh khắc đóng cửa sau xe lại, Hoàng Thanh Uyển ngồi trên ghế sofa bằng da thật mềm mại, tâm trạng vẫn chưa hoàn toàn bình ổn trở lại.

Cô ta quan sát bên ngoài thông qua lớp kính phản quang.

Xe chậm rãi khởi động, vững trãi giống như trước đây.

Bởi vì trong lòng rối ren nên Hoàng Thanh Uyển cũng không hỏi tài xế về tình hình nhà họ Hoàng.

Đường về nhà họ Hoàng phải đi qua một công trường đang thi công, trên đường có những viên gạch vụn vẫn chưa được quét dọn kịp thời.

Khi xe chạy qua, những viên đá bị cuốn theo bánh xe, đập vào đáy xe kim loại và phát ra những tiếng lộp cộp rất khẽ.

Thi thoảng lại có những viên đá tương đối lớn va vào gầm xe, tạo ra những tiếng ồn vô cùng khó chịu.

Hoàng Thanh Uyển nghe mà bực bội: “Tiểu Hồ, tăng tốc lên nữa đi, tôi muốn nhanh chóng về nhà”.

“Vâng thưa cô chủ”.

Tốc độ tăng lên rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, một trang viên Giang Nam với quy mô lớn đã xuất hiện từ phía xa.

Nhìn thấy nhà mình, Hoàng Thanh Uyển khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần bước qua cửa nhà họ Hoàng, phương thức bảo đảm an toàn của đại viện rất chu toàn, miễn là mình trốn trong phòng, ít nhất sẽ không bị đánh úp bất ngờ.

Tốc độ xe dần chậm lại, tiến đến trước cửa chính nhà họ Hoàng.

Không gian tối đen như mực, Hoàng Thừa dẫn theo đội ngũ gồm hơn năm mươi vệ sĩ, xếp sẵn thế trận đợi trước cửa chính biệt thự nhà họ Hoàng.

Hoàng Thanh Uyển nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của ông nội thông qua cửa kính xe.

Cô ta không khỏi cảm thấy tủi thân, trái tim cuối cùng cũng được thả lỏng hoàn toàn.

Về nhà rồi, an toàn rồi.

Kẹt!

Xe dừng lại, phía sau xe lại phát ra âm thanh khó chịu.

Cạch cạch, cánh cửa dày cộp phía sau tự động mở ra.

Hoàng Thừa nhìn thấy cháu gái cưng ngồi phía sau, nét mặt lo lắng đột nhiên hoàn toàn biến mất.

“Về nhà rồi! Tiểu Uyển, ông nội lo lắng chết mất”.

Hoàng Thanh Uyển ngồi bên trong xe, vừa nhấc người chuẩn bị bước xuống vừa ấm ức cất lời:

“Ông nội… cái tên Trần Thái Nhật kia đúng là không biết nói lý lẽ, cứu người phải cứu cho trót, thế mà anh ta lại nỡ để một người phụ nữ như cháu đứng một mình trong rừng cây bên hồ, anh ta…”

Hoàng Thừa bước lên trước, chuẩn bị kéo cửa xe để cho cháu gái ra ngoài.

Rầm!

Đột nhiên, cánh cửa chống đạn vốn đã tự động mở ra lại đóng sầm trở lại!

Cạch cạch.

Cửa xe bị khoá.

Hoàng Thừa liền biến sắc, nhìn về phía ghế lái.

“Tiểu Hồ! Cậu làm gì thế? Đừng làm loạn, mở cửa xe ra!”

Trên ghế lái, tài xế tên là Tiểu Hồ đột nhiên nhếch mép nở nụ cười quỷ dị.

Qua cửa kính xe, Tiểu Hồ chậm rãi quay đầu lại.

“Ông Hoàng, ông có thích những điều kinh ngạc không?”
Nhấn Mở Bình Luận