Dứt lời, ông ta lại nhìn Tào Trí.
Nhưng Tào Trí không thèm để ý, chỉ khẽ lắc ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm như rất hứng thú.
Thấy vậy, Dương Thanh coi trọng hắn ta hơn trước.
Tào Trí cũng chỉ mới ba mươi tuổi, là người thừa kế của nhánh ba nhà họ Tào, bình tĩnh trầm ổn. Người như hắn ta có tư cách để thừa kế cả Vương tộc họ Tào.
“Dương Thanh, cậu chủ Tào đang đợi cậu trả lời đấy. Cậu sẽ không khiến cậu chủ Tào thất vọng chứ?”
Tôn Húc cười hỏi.
Dương Thanh mỉm cười cầm hợp đồng đã ký xong.
Tiện tay lật vài trang đọc thử, đúng là hợp đồng chuyển nhượng sản nghiệp của nhà họ Tôn cho Tào Trí.
Dương Thanh liếc nhìn Tôn Húc: “Ông chủ Tôn thật quyết đoán. Để có thể tiếp tục ở lại Yến Đô không ngại trả giá lớn như vậy để dựa vào anh Tào”.
Tôn Húc hốt hoảng, vẻ mặt mất tự nhiên: “Cậu đừng châm ngòi ly gián. Tôi tặng sản nghiệp nhà họ Tào cho cậu chủ Tào là vì tin tưởng, ủng hộ cậu ấy”.
“Vậy sao?”
Dương Thanh bật cười hỏi Tào Trí: “Nếu tôi nói đồng ý đi theo anh Tào, nhưng tôi muốn mạng của Tôn Húc, anh Tào có cho không?”
Tôn Húc giật mình mặt mũi tái mét. Đây là điều ông ta sợ nhất.
Rõ ràng phải có nguyên nhân gì đó. Yến Đô lớn như vậy, Hoàng tộc và Vương tộc sao có thể không thèm muốn?
Tào Trí đang muốn âm thầm nâng đỡ nhà họ Tôn để thâm nhập vào Yến Đô sao?
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Dương Thanh. Anh không biết sự thật là gì, cũng không muốn biết.
Tôn Húc lo lắng nhìn Dương Thanh, sợ anh đồng ý.
Còn Tào Trí lại thản nhiên như không hề quan trọng Dương Thanh có đồng ý hay không.
“Tôn Húc, ông nghĩ nếu tôi đồng ý, ông sẽ có kết cục gì?”
Dương Thanh cũng không lập tức trả lời, quay sang hỏi Tôn Húc.
Sắc mặt ông ta lập tức cứng đờ. Dương Thanh đang ám chỉ nếu anh đồng ý, ông ta sẽ rất thảm.
“Tôi là người của cậu chủ Tào. Nếu cậu đồng ý thì cậu cũng là người của cậu chủ Tào. Vậy thì chúng ta sẽ là anh em cùng hội cùng thuyền”.
Tôn Húc cười gượng: “Chẳng lẽ cậu Thanh là người lòng dạ hẹp hỏi, vì chút thù oán vẫn muốn giết tôi sao?”
“Tôi nghĩ nếu cậu giết tôi, nhất định cậu chủ Tào sẽ không vui!”
Tôn Húc dè dặt liếc nhìn Tào Trí rồi nói tiếp: “Tôi là chủ nhà họ Tôn, hiểu rõ nhà họ Tôn nhất. Không có tôi e là nhà họ Tôn khó đấu lại được bảy gia tộc kia”.
Dứt lời, ông ta lại nhìn Tào Trí.
Nhưng Tào Trí không thèm để ý, chỉ khẽ lắc ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm như rất hứng thú.
Thấy vậy, Dương Thanh coi trọng hắn ta hơn trước.
Tào Trí cũng chỉ mới ba mươi tuổi, là người thừa kế của nhánh ba nhà họ Tào, bình tĩnh trầm ổn. Người như hắn ta có tư cách để thừa kế cả Vương tộc họ Tào.
“Dương Thanh, cậu chủ Tào đang đợi cậu trả lời đấy. Cậu sẽ không khiến cậu chủ Tào thất vọng chứ?”
Tôn Húc cười hỏi.
Dương Thanh mỉm cười cầm hợp đồng đã ký xong.
Tiện tay lật vài trang đọc thử, đúng là hợp đồng chuyển nhượng sản nghiệp của nhà họ Tôn cho Tào Trí.
Dương Thanh liếc nhìn Tôn Húc: “Ông chủ Tôn thật quyết đoán. Để có thể tiếp tục ở lại Yến Đô không ngại trả giá lớn như vậy để dựa vào anh Tào”.
Tôn Húc hốt hoảng, vẻ mặt mất tự nhiên: “Cậu đừng châm ngòi ly gián. Tôi tặng sản nghiệp nhà họ Tào cho cậu chủ Tào là vì tin tưởng, ủng hộ cậu ấy”.
“Vậy sao?”
Dương Thanh bật cười hỏi Tào Trí: “Nếu tôi nói đồng ý đi theo anh Tào, nhưng tôi muốn mạng của Tôn Húc, anh Tào có cho không?”
Tôn Húc giật mình mặt mũi tái mét. Đây là điều ông ta sợ nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!