Tôn Húc kích động gào lên, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an.
Tôn Húc như một tên hề nhảy nhót, dù ông ta nói gì cũng không ai để ý.
Lúc này rốt cuộc Tào Trí cũng đặt ly đế cao xuống nhìn Dương Thanh.
“Tuy tao biết mày đang chia rẽ bọn tao, nhưng tao không thèm để ý. Dù mày có thật sự thành công thì đã sao?”
Tào Trí vênh váo nói: “Mày hỏi thử xem, Tôn Húc dám làm gì?”
“Cho nên, mày đúng là không thông minh khi giở trò vặt trước mặt tao”.
Nghe Tào Trí nói vậy, Tôn Húc mới thở phào một hơi. Nhưng Tào Trí vẫn còn chưa nói cho Dương Thanh biết, rốt cuộc hắn ta có bằng lòng lấy cái chết của Tôn Húc để đổi lại sự quy thuận của Dương Thanh hay không, vì vậy ông ta vẫn rất hồi hộp.
“Tao chắc chắn với mày một điều, chỉ cần mày đồng ý thần phục tao, đừng nói là giết Tôn Húc, dù tặng cả nhà họ Tôn cho mày cũng chẳng sao”.
Tào Trí cười nói.
Ầm!
Tôn Húc chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, mặt dại ra. Vì muốn Dương Thanh quy thuận mình, Tào Trí thật sự bằng lòng giết Tôn Húc.
Thậm chí còn muốn đưa cả nhà họ Tôn cho Dương Thanh.
Ngay cả Dương Thanh cũng vô cùng ngạc nhiên. Anh biết Tào Trí có thể phát hiện được là anh cố tình gây xích mích ly gián, nhưng anh không ngờ đối phương lại nói thẳng ruột ngựa trước mặt Tôn Húc như vậy.
Dù sao nhà họ Tôn cũng là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, sản nghiệp của bọn họ ít nhất cũng mấy trăm tỷ trở lên.
Sợ là ngay cả Tào Trí cũng không thể kiểm soát được khối tài sản hàng trăm tỷ, đúng không?
Nhưng lúc này, hắn ta lại bằng lòng chắp tay nhường ra tài sản mấy trăm tỷ này cho Dương Thanh chỉ để anh quy thuận hắn ta.
Điều này khiến Dương Thanh khá là xem trọng Tào Trí. Hắn ta hoàn toàn khác xa Tiết Khải nhà họ Tiết.
“Dương Thanh, tao đã trả lời mày rồi, bây giờ đến lúc mày nên cho tao đáp án”.
Tào Trí cười híp nói với Dương Thanh.
“Roẹt!”
Dương Thanh bỗng giơ tay ra xé nát mấy bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản nhà Tôn của Tôn Húc đưa cho Tào Trí.
“Dương Thanh, cậu đang làm gì đấy?”
Tôn Húc lập tức nổi giận, mấy bản hợp đồng này chính là chỗ dựa của ông ta thế mà bây giờ Dương Thanh lại xé nát hết rồi.
Tào Trí vẫn không ngăn cản, để mặc Dương Thanh xé nát.
“Ý mày là những bản hợp đồng này đã vô hiệu, cần phải ký lại để chuyển giao toàn bộ tài sản của nhà họ Tôn cho mày, đúng chứ?”
Tào Trí cười nói: “Tao có thể hiểu mày làm vậy coi như đã đồng ý với tao không?”
Cả người Tôn Húc run lên, lúc này mới chợt hiểu ra.
Lúc nãy Tào Trí đã nói, nếu Dương Thanh đồng ý thần phục thì sẽ giao mọi thứ của nhà họ Tôn cho cậu ta.
Tuy Dương Thanh vẫn không trả lời đồng ý quy thuận, nhưng cậu ta lại xé nát hợp đồng. Điều này có nghĩa là cậu ta muốn ký hợp đồng với nhà họ Tôn đúng không?
Đây cũng là câu trả lời của cậu ta với Tào Trí.
Thế chẳng phải Tào Trí sẽ giết mình vì Dương Thanh sao?
Tôn Húc càng nghĩ càng sợ.
Nhưng sau khi Dương Thanh xé nát hợp đồng lại cười nói: “Tôi không nói sẽ quy thuận anh”.
Tào Trí chau mày, hắn ta không ngờ Dương Thanh lại không hề có ý định quy thuận mình.
Tôn Húc bỗng ngẩn ra, dường như nhìn thấy cơ hội sống sót.
“Tôi không quan tâm nhà họ Tôn có giao hết mọi thứ cho anh không, tôi chỉ muốn đòi lại những thứ nhà họ Tôn nợ tôi mà thôi!”
Dương Thanh nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay rồi nhìn Tôn Húc nói: “Mặt trời lặn đã hơn hai tiếng rồi, tính tròn thành ba tiếng”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!