Mễ Tuyết nhiệt tình tạm biệt Dương Thanh và Tần Y. Nhưng lúc họ vừa mới đi tới sảnh bán hàng đã thấy một đám người túm tụm vào một chỗ.
“Chủ tịch, cậu ta chính là kẻ vừa gây rối, nói muốn dùng điểm tích lũy trong thẻ hội viên mua biệt thự mà chủ tịch Dương nhìn túng”.
Tiêu Chỉ Tinh trông thấy bọn họ, lập tức chỉ vào Dương Thanh, tức giận nói: “Nếu không tại cậu ta gây rối, chắc chắn chủ tịch Dương sẽ mua biệt thự của chúng ta”.
Dương Thanh lập tức cau mày. Tuy anh không hiểu Tiêu Chỉ Tinh đang nói cái gì nhưng vẫn biết cô ta đang vu oan cho mình.
“Cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Dương Thanh rốt cuộc nổi giận. Anh không sợ phiền phức, ghét nhất là bị vu oan hãm hại.
Lúc chủ tịch Thành Mộng Hoan nhìn thấy Dương Thanh, kích động toàn thân run rẩy.
Nhưng lời nói của Tiêu Chỉ Tinh lại dọa ông ta suýt tè ra quần.
“Bốp!”
Ông ta tát vào mặt cô ta, tức giận nói: “Sao cô dám sỉ nhục chủ tịch Dương? Con mẹ nó cô chán sống rồi à?”
Lần này chủ tịch Thành Mộng Hoan tát rất mạnh, Tiêu Chỉ Tinh bị đánh ngã lăn ra đất, khóe miệng rướm máu.
Các nhân viên khác đều sợ ngây người, trơ mắt nhìn chủ tịch Thành Mộng Hoan chạy tới trước mặt Dương Thanh.
“Chào chủ tịch Dương, tôi là chủ tịch của Thành Mộng Hoan, tên Lưu Dương. Rất vui được gặp cậu!”
Lưu Dương kích động nói.
Dương Thanh sững sờ hỏi: “Ông biết tôi à?”
Lần này đổi lại Lưu Dương ngơ ngác nói: “Tháng trước, tập đoàn của cậu đầu tư năm mươi tỷ vào Thành Mộng Hoan, hiện giờ cậu là cổ đông lớn nhất ở đây”.
“À! Thì ra là thế”.
Dương Thanh chợt nhớ lại, tháng trước Lạc Bân nhờ anh ký vào một văn bản, chính là đầu tư năm mươi tỷ vào một công ty bất động sản.
Nhưng trước giờ anh không hỏi đến công việc của tập đoàn, chỉ phụ trách ký tên.
Thế nên hiện giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã đầu tư vào bao nhiêu doanh nghiệp, anh đang có bao nhiêu tài sản, bản thân anh cũng không biết.
Mễ Tuyết đứng cạnh há hốc mồm, vẻ mặt khó tin.
Đến tận lúc này cô ta mới ý thức được, Dương Thanh thân thiện như một người anh trai lại là người có địa vị cao như vậy.
Không chỉ Mễ Tuyết, các nhân viên khác cũng khiếp sợ.
Tiêu Chỉ Tinh bị Lưu Dương đánh ngã xuống đất lại càng kinh hãi.
“Chủ tịch Dương, cậu muốn mua nhà ở Thành Mộng Hoan, chúng tôi không thể lấy tiền của cậu”.
Lưu Dương vội vàng dặn dò giám đốc phòng sales bên cạnh: “Cậu mau đi làm thủ tục gửi lại tiền cho chủ tịch Dương. Một tỷ rưỡi kia cứ để tôi thanh toán”.
“Vâng!”
Giám đốc phòng sales vội vàng nói.
“Chờ đã!”
Dương Thanh lập tức ngăn cản: “Căn biệt thự này là quà tân hôn tôi tặng anh em, sao lại để ông trả tiền?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!