Tuy Đường Tam bị bắn trúng nhưng sắc mặt chỉ hơi tái chứ không kêu tiếng nào, lão ta không e dè, chỉ vô cùng thất vọng.
Lão ta đã nói những gì nên nói, nếu Quan Hân gây chuyện tiếp thì cũng không trách được lão ta.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã đưa Quan Duyệt đến bệnh viện.
Vì vết thương do đạn bắn bị rách hai lần nên bệnh viện lại làm phẫu thuật cho Quan Duyệt.
Hơn một tiếng sau, Quan Duyệt mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Không thể để cô ấy bị thương thêm nữa, bằng không sẽ khiến cơ thể của cô ấy bị tổn hại rất nhiều, thậm chí dẫn đến tàn tật”.
Bác sĩ mổ chính nói với Dương Thanh.
Dương Thanh gật đầu: “Ông cứ yên tâm, cô ấy sẽ không sao nữa”.
Dương Thanh đích thân trông chừng ở phòng bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của Quan Duyệt, anh chỉ muốn đi giết Quan Hân.
Anh biết rõ, Quan Duyệt ngăn anh giết Quan Hân cũng vì sợ anh và nhà họ Quan sẽ hoàn toàn trở mặt.
Tức là Quan Duyệt ngăn cản Dương Thanh vì không muốn liên lụy tới anh.
Cũng như lúc Quan Duyệt bị trúng đạn, tuy trước đó cô ta luôn miệng muốn nhận Dương Thanh làm thầy nhưng sau khi trúng đạn xong thì lại không muốn nữa.
Cô ta chỉ lo sẽ liên lụy tới Dương Thanh.
Nhưng bây giờ Dương Thanh đã nhúng tay nên phải giúp cô ta tới cùng.
“Sao ông lại đến đây?”
Dương Thanh đang ngồi cạnh Quan Duyệt, bỗng cảm nhận được có người tới, lập tức nhíu mày.
Người đến là ông Đỗ, lão ta mỉm cười thân thiện: “Cậu Thanh, tôi có việc muốn bàn với cậu”.
“Ra ngoài rồi nói sau!”
Dương Thanh ra khỏi phòng bệnh trước.
“Nói đi!”
Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Dù sao ông Đỗ cũng đến từ nhà họ Tiết, anh có rất nhiều ân oán với gia tộc này, đương nhiên không thể hòa nhã với lão ta.
Ông Đỗ cười gượng: “Tiết Vương bảo tôi tới truyền lời cho cậu”.
“Ông ấy nói, ông ấy đã điều tra rõ cái chết của Tiết Nguyên Bá, đúng là không liên quan đến cậu Thanh”.
“Ông ấy muốn bày tỏ sự áy náy chân thành với cậu vì những chuyện đã xảy ra”.
Ông Đỗ nói rồi lấy mấy bản hợp đồng ra: “Đây là tất cả sản nghiệp của Vương tộc họ Tiết ở Yến Đô, cũng không nhiều nhặn gì, chỉ có khoảng năm mươi tỷ”.
“Thủ tục đã làm xong hết, chỉ cần cậu Thanh ký tên xác nhận, hợp đồng chuyển nhượng vô điều kiện này sẽ có hiệu lực ngay”.
Dương Thanh không ngờ ông Đỗ lại đến để bày tỏ sự áy náy của Tiết Vương, còn chuyển nhượng cho anh số sản nghiệp trị giá năm mươi tỷ nữa.
“Tiết Vương hào phóng thật!”
Dương Thanh bỗng mỉm cười.
Đương nhiên anh biết tại sao Tiết Vương lại cử ông Đỗ tới đây để xin lỗi thay lão ta, còn tặng cho anh số sản nghiệp trị giá năm mươi tỷ này.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!