Quan Duyệt bị thương rất nặng, hôm qua bác sĩ còn nói, nếu vết thương này lại bị tổn hại thêm một lần, rất có thể sẽ tàn phế.
Vì vậy, Dương Thanh mới bố trí Tiền Bưu tự mình trông coi Quan Duyệt ở bệnh viện, anh không ngờ, dù đã có Tiền Bưu bảo vệ lại vẫn có người cướp Quan Duyệt đi.
“Đối phương có bốn gã cao thủ, thực lực mỗi gã đều ngang ngửa tôi, gã cao thủ cầm đầu thậm chí còn vượt cả tôi”.
Tiền Bưu trầm giọng thuật lại, nghe hơi thở ông ta vẫn còn hỗn loạn lắm.
Hiển nhiên, Tiền Bưu đã bị thương rồi.
“Được rồi, tôi biết”.
Dương Thanh hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân tỉnh táo trở lại.
“Phải rồi, Mễ Tuyết hiện thế nào?”
Dương Thanh lại hỏi.
Tiền Bưu đang ở bệnh viện, hẳn có biết tình trạng hiện tại của Mễ Tuyết.
“Vẫn còn đang cấp cứu, tình hình cụ thể thì không rõ, Mã Siêu vẫn đang đứng chờ ở cửa phòng cấp cứu”.
Tiền Bưu đáp.
“Được, giờ ông hãy tới dinh thự Vân Phong, nếu có bất cứ tình huống khác thường nào thì phải báo ngay cho tôi biết”.
Quan Duyệt đã bị người mang đi, đối phương còn có thể cử bốn gã cao thủ ngang ngửa Tiền Bưu tới cướp người, Dương Thanh dám chắc rằng, trừ người của Vương tộc, không thế lực nào có thể làm được chuyện đó.
“Thuận tiện bố trí người tới ngoại ô phía Đông xử lí hiện trường cho tôi, tôi sẽ gửi định vị cho ông bây giờ”.
Dương Thanh nói xong liền cúp điện thoại.
Trong một ngày đã xảy ra bao chuyện, Dương Thanh bỗng có cảm giác hoang mang, rối tay rối chân.
Mễ Tuyết bị ám sát, hiện tại sống chết chưa rõ.
Quan Duyệt đang trọng thương, đột nhiên bị người khác cướp đi khỏi bệnh viện.
Mã Siêu hiện đang dồn hết tâm trí vào em gái mình, nếu Mễ Tuyết có thể vượt qua ải này thì còn ổn, nhưng nếu chẳng may Mễ Tuyết không thể vượt qua, Mã Siêu có thể tiếp nhận thực tế tàn khốc này không?
Ngay cả Tiền Bưu cũng đã bị trọng thương rồi.
Lúc này, hai cánh tay đắc lực nhất bên cạnh Dương Thanh là Mã Siêu và Tiền Bưu đều không thể duy trì trạng thái tốt nhất.
Lần đầu tiên, Dương Thanh cảm nhận được bản thân đang rơi vào tình cảnh nguy cấp.
“Có lẽ, mình thực sự không nên tiếp tục trầm tĩnh nữa rồi”.
Dương Thanh thì thào một mình: “Có lẽ, chỉ khi nắm được Đế Thôn trong tay thì mới có thể bảo vệ những người cạnh mình”.
Đúng lúc này, xa xa có vài chiếc xe việt dã màu đen lao tới, đó là những cao thủ Ảnh Vệ.
Khi bọn họ nhìn thấy những thi thể rải rác khắp chốn, cả đám đều biến sắc, không dám tin tưởng.
“Anh Thanh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!