Đến vội vàng, đi cũng nhanh chóng.
Tốc độ của Ảnh Vệ rất nhanh, chỉ trong mấy phút, toàn bộ khu biệt thự đã khôi phục như trước, ngoại trừ mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, không chỗ nào có thể nhìn ra, nơi đây vừa có hơn chục kẻ mất mạng.
Dương Thanh đang trên đường tới bệnh viện.
Nếu Quan Duyệt đã bị người ta cưỡng chế mang đi, đối phương còn có bốn gã cao thủ ngang cỡ Tiền Bưu thì muốn tìm được Quan Duyệt e rằng hơi khó.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cửa phòng cấp cứu mới mở ra, Mễ Tuyết được đẩy ra.
“Tuyết Tuyết!”
Mã Siêu lập tức vui vẻ xông tới.
Khi người chết bị đẩy ra thì thi thể sẽ được phủ vải trắng, nhưng Mễ Tuyết không bị phủ vải, vậy có nghĩa là cô ta còn sống.
Chỉ có điều, toàn thân Mễ Tuyết đều quấn kín băng vải, trông chẳng khác nào xác ướp.
“Chị Ngải, em Tuyết thế nào rồi?”
Dương Thanh để ý thấy sắc mặt Ngải Lâm có vẻ không ổn, nhất là khi nhìn về phía Mã Siêu, ánh mắt cô ấy đau xót vô cùng, điều này làm Dương Thanh bỗng có một dự cảm cực kì xấu.
Mã Siêu vội nhìn sang phía Ngải Lâm, nói: “Nhất định đã cấp cứu rất thành công, Tuyết Tuyết đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đúng không?”
Ngải Lâm không lên tiếng, nước mắt chợt chảy ra.
Ầm!
Thấy Ngải Lâm rơi lệ, lòng Mã Siêu chợt nảy lên một tia bất an cực kì mãnh liệt.
“Rốt cuộc Tuyết Tuyết làm sao vậy? Em cứ yên tâm nói cho anh đi, bất kể kết quả thế nào, anh đều có thể chịu được!”
Mã Siêu run rẩy nói với Ngải Lâm.”Tuyết Tuyết, em ấy, em ấy có thể suốt đời không tỉnh dậy được nữa!”
Ngải Lâm rốt cuộc cũng nói ra.
“Cộp cộp cộp!”
Những lời này như một tiếng sét nổ vang trong đầu Mã Siêu, anh ta lảo đảo lùi lại bảy, tám bước.
“Không! Không thể nào! Sao có thể như vậy được!”
Mã Siêu lắc đầu, nức nở: “Anh tìm con bé đã mười hai năm, khó khăn lắm mới tìm được nó, nó lại vừa gặp mặt anh có một lần, sao có thể vĩnh viễn không tỉnh dậy nữa chứ?”
“Vợ à, em đang lừa anh thôi đúng không? Nhất định là em đang lừa anh, đúng không?”
Tâm trạng của Mã Siêu lúc này đang vô cùng kích động, anh ta đột nhiên chạy lên, nắm vai Ngải Lâm, run rẩy hỏi.
Nước mắt Ngải Lâm đã rơi ướt mặt, thực ra quy trình cấp cứu đã kết thúc từ một tiếng trước, nhưng Ngải Lâm không muốn chấp nhận hiện thực.
Cho nên, cô ấy cứ liên tục cấp cứu.
Mãi đến khi cô ấy hoàn toàn kiệt sức, không còn có thể tiếp tục cấp cứu nữa thì mới đau lòng buông xuôi.
Cô em chồng vừa mới quen biết này thật sự rất ngoan rất lễ phép.
Cô ấy thật tâm muốn đón Mễ Tuyết về nhà mình, cùng chung sống với hai vợ chồng cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!