Chương 1491:
“Bố, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Sau khi Dương Thanh đi rồi, Lâm Hạo mới hỏi Lâm Thiên Tường, sắc mặt rất lo lắng.
Lâm Thiên Tường trầm mặc một hồi, đáy mắt chợt lóe lên tia sáng kì dị, nói: “Lâm Thiên Tường ta đây, trước giờ không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa”.
“Cậu Thanh đó đã cứu nhà họ Lâm ta, vậy thì dù Quỷ Môn ở Miêu Thành có thực lực kinh khủng cỡ nào, nhà họ Lâm ta cũng không sợ”.
Nghe bố mình nói thế, Lâm Hạo kinh ngạc vô cùng.
Theo như ông ta thấy, nhà họ Lâm chỉ có ông ta và Lâm Thiên Tường là mạnh nhất, nhưng thực lực mới đến Vương Cảnh hậu kỳ.
Trong khi đó, Quỷ Môn ở Miêu Thành có ít nhất mười cao thủ Thần Cảnh, chỉ sợ dù nhà họ Lâm muốn trở thành đối thủ của Quỷ Môn ở Miêu Thành cũng không có tư cách đó nhỉ?
Dẫu sao, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, căn bản không phải cùng một cấp bậc, không thể so sánh.
Dù vậy, Lâm Thiên Tường vẫn lựa chọn đứng về phía Dương Thanh, đây quả thực là một ván cược điên cuồng.
“Bố, bố làm thế là vì báo ơn ạ? Hay là bố muốn đặt cược vào cậu Thanh đó?”
Lâm Hạo nhạy bén cảm nhận được ý đồ của Lâm Thiên Tường, bèn trầm giọng hỏi.Lâm Thiên Tường sửng sốt, ngay sau đó bèn vui mừng nói: “Đúng như con nghĩ đấy, bố chuẩn bị lấy tương lai toàn bộ nhà họ Lâm chúng ta ra cược cậu Thanh sẽ thắng”
“Đương nhiên, trong đó cũng có một phần là vì báo ơn, dù sao, nếu không nhờ cậu Thanh, hiện giờ nhà họ Lâm ta đã bị diệt sạch rồi”
“Nhưng mà, nguyên nhân lớn hơn vẫn là bố rất coi trọng cậu Thanh, một cao thủ Thần Cảnh chưa tới ba mươi tuổi, chỉ cần cậu ấy có thể sống sót, tương lai nhất định sẽ đạt tới vị trí cao nhất của thế giới này”.Lâm Hạo khiếp sợ ra mặt, xưa nay Lâm Thiên Tường luôn nhìn người cực chuẩn, nhưng lão ta chưa từng đánh giá cao đến thế đối với bất kì người nào.Song, ông ta ngẫm lại tuổi tác của Dương Thanh lúc này, lại liên tưởng tới thực lực khủng bố của anh, không thể không thừa nhận, Dương Thanh chính là người có thực lực mạnh nhất trong số những người ông ta từng biết.Điều đáng sợ hơn cả là, Dương Thanh còn rất trẻ.”Tung tin ra ngoài, nói rằng cậu Thanh là khách quý của nhà họ Lâm ta, bất kể ai dám động đến cậu ấy thì chính là động đến gia tộc họ Lâm này”.Lâm Thiên Tường bỗng đứng lên, mắt lóe sáng, chậm rãi nói: “Đối mặt với Quỷ Môn của Miêu Thành, cậu ấy còn có một vũ khí tất thắng”
“Ý của bố là?”
Lâm Hạo nghi hoặc hỏi.
“Yến Đô, Đế Thôn!”
Lâm Thiên Tường thong thả đáp.
Sau khi Dương Thanh rời khỏi nhà họ Lâm thì đến nhà họ Khương.
Anh mới vừa đến nhà họ Khương là một bóng người quen thuộc chủ động bước đến.
“Bụp!”
Trong lúc mọi người đang giật mình sợ hãi, bóng người trung niên kia quỳ xuống đất.
“Cậu Thanh, lúc trước tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với cậu, xin cậu tha thứ cho!”
Người đàn ông trung niên xin lỗi chân thành.
“Cậu Thanh, xin lỗi, chúng tôi đã đến chậm!”
Lúc này, lại một người quen thuộc bước đến, Khương Hùng đi theo sau. Người kia bước về phía Dương Thanh, vừa đi vừa nói: “Hôm nay tôi dẫn thằng con trời đánh nhà tôi đến xin lỗi, mong cậu Thanh hãy tha thứ”.
“Quan Vương!”
Có thể khiến Khương Hùng đích thân đi theo, ngoài Quan Vương ra thì là ai được nữa?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!