Phía bên kia, sau khi giải quyết một số chuyện ở tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh rời khỏi công ty, quay về dinh thự Vân Phong.
“Mã Siêu sao rồi?”
Vừa quay về dinh thự Vân Phong, Dương Thanh lập tức hỏi Phùng Tiểu Uyển.
Advertisement
Phùng Tiểu Uyển nói: “Dấu hiệu sinh tồn của anh Siêu ngày càng mạnh, anh ấy đã có ý thức, nhưng hôn mê lâu quá nên tạm thời không thể tỉnh lại ngay, nhưng với tình trạng bây giờ của anh ấy, chưa đầy ba ngày nữa sẽ tỉnh”.
Cô ta mỉm cười, rõ ràng rất mừng rỡ.
Advertisement
Ngải Lâm vẫn luôn buồn bã cũng mỉm cười xán lạn, bế bé Tĩnh An đến bên Dương Thanh, nói: “Nếu Tiểu Uyển đã nói chỉ cần chưa đầy ba ngày nữa, chắc chắn anh ấy sẽ tỉnh lại trong ba ngày”.
Đây là tin tốt, Dương Thanh cũng rất mừng, anh mỉm cười duỗi tay ra, nói với bé Tĩnh An trong lòng Ngải Lâm: “Bé Tĩnh An, cho bác bế một cái nào!”
Bé Tĩnh An chớp mắt, nhìn người đàn ông có vẻ quen thuộc trước mặt, bỗng cười khanh khách.
Lâu lắm rồi Dương Thanh không gặp bé Tĩnh An, hôm nay anh vừa về đã phải đi giải quyết chuyện của tập đoàn Nhạn Thanh, giờ mới có thời gian chơi với thằng bé.
Ngải Lâm cười nói: “Bé Tĩnh An, đây là bác Thanh, bác quý con lắm đấy, con để bác bế một cái được không?”
Trước đó khi gặp Dương Thanh, bé Tĩnh An mới được ba tháng, bây giờ lúc thấy Dương Thanh, cậu bé cũng có cảm giác thân thiết nhưng vẫn khá bỡ ngỡ.
Dương Thanh vừa định bế bé Tĩnh An, bé Tĩnh An bỗng òa khóc.
Dương Thanh vội rụt tay lại.
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Dương Thanh lúng túng như thế, ai cũng mỉm cười, trong phòng tràn ngập tiếng cười tiếng nói.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng con khóc, ngón tay của Mã Siêu đang nằm trên giường bệnh bỗng giật giật, nhưng cũng chỉ dừng ở mức cử động ngón tay, chứ không có dấu hiệu tỉnh lại.
Buổi tối, Dương Thanh nhận được điện thoại của Lạc Bân.
“Chủ tịch, người của tài phiệt Yoshida không hề rời khỏi Yến Đô, chẳng những thế, bây giờ người phụ trách của ba tài phiệt lớn ở Chiêu Châu còn đang ăn cơm với nhau, chắc đang bàn cách đối phó chúng ta ạ”.
Nghe thấy Lạc Bân nói thế, Dương Thanh nhíu mày, cười lạnh: “Người của tài phiệt nước Dương hống hách thật đấy, tưởng ở Chiêu Châu này không có ai ngăn được họ ư?”
Anh nói rồi dặn dò: “Nếu ba tài phiệt lớn đã muốn chơi, vậy chúng ta sẽ tiếp đón họ cho tử tế, để họ biết đây là Chiêu Châu chứ không phải nước Dương”.
Sau khi cúp máy, Tống Tả hỏi: “Cậu Thanh, cần anh em tôi ra tay không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!