“Nếu dám hỗn láo với bố tôi nữa, đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh Viễn rồi quay sang Đỗ Bá, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc phải thế nào thì ông mới bằng lòng tha cho Đỗ Trọng?”
Advertisement
Tuy anh rất muốn ra tay ngay, nhưng vẫn hiểu thực lực của mình đến đâu, Đỗ Bá còn chưa phóng khí thế ra mà đã khiến Dương Thanh cảm nhận được áp lực khổng lồ rồi.
Nếu đánh nhau thật, Dương Thanh không có phần thắng trong tay Đỗ Bá.
Advertisement
Hơn nữa trước đó không lâu, anh vừa chiến đấu với một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, tuy thực lực của anh đã khôi phục hơn phân nửa trên đường đến Võ Tông, nhưng vẫn còn vết thương ngầm.
Đừng nói là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, cho dù là đánh với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong Đỗ Minh Viễn thì Dương Thanh cũng không phải đối thủ của ông ta.
Bây giờ không rõ Đỗ Trọng ra sao, Dương Thanh chỉ có thể nén giận.
Trong mắt Đỗ Minh Viễn tràn ngập ý chí chiến đấu, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Đánh với tôi một trận, nếu cậu có thể đánh bại tôi, chúng tôi sẽ để cậu gặp Đỗ Trọng ngay bây giờ”.
Đỗ Bá nhíu mày, quát khẽ: “Minh Viễn!”
Đỗ Minh Viễn vội nói: “Bố, xin bố cho con cơ hội chiến đấu với cậu ta!”
Đỗ Bá nhìn vào ánh mắt rực lửa của Đỗ Minh Viễn, cuối cùng vẫn gật đầu, lão ta nhìn về phía Dương Thanh, búng ngón tay, một lọ ngọc lập tức bay về phía anh.
Dương Thanh nhận lấy, Đỗ Bá nói: “Đây là đan dược cực phẩm giúp vết thương mau lành, cậu vốn bị thương nặng, sau khi uống đan dược này xong, tuy vẫn không thể khiến cậu khỏi ngay, nhưng ít nhất có thể xoa dịu cơn đau của cậu rất nhiều”.
Dương Thanh hiểu đối phương muốn anh đánh với Đỗ Minh Viễn bằng trạng thái bình thường.
Điều này hơi nằm ngoài dự đoán của Dương Thanh, anh biết ở Ma Sơn, đan dược có giá trên trời, nào ngờ Đỗ Bá lại dễ dàng đưa viên đan dược đó cho anh.
Dương Thanh không hề do dự, lấy đan dược ra rồi uống luôn.
Đỗ Bá hơi kinh ngạc, hình như không ngờ Dương Thanh lại uống đan dược dứt khoát như thế.
Đỗ Bá híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu không sợ đây là thuốc độc à?”
Dương Thanh cười lạnh: “Tôi đã đến Võ Tông, nếu các người định giết tôi thật, tôi còn cơ hội sống sót chắc?”
Câu nói này khiến Đỗ Bá lập tức im lặng, cũng càng thêm hài lòng về Dương Thanh.
Đỗ Bá không tiếc lời tán thưởng, gật đầu: “Quyết đoán đấy!”