Đối với cao thủ giới Cổ Võ đã quen với linh khí nồng đậm từ lâu, đây là đả kích mang tính hủy diệt.
“Tới rồi!”
Lệ Trần bỗng nhìn về một hướng, nghiêm nghị nói.
Advertisement
Sau khi lão dứt lời, mấy cao thủ với khí thế đáng sợ lập tức đáp xuống Ma Tông, bao vây Dương Thanh cùng đám người Thanh Phong.
Lần này lại có thêm sáu cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, đối với người thế tục, đội ngũ như thế đã là tồn tại đỉnh cao rồi.
Advertisement
“Cuối cùng cũng tới rồi à?”
Dương Thanh hơi nhếch môi, mỉm cười dí dỏm.
Cao thủ dẫn đầu bên Thủ Hộ Minh có khí thế vô cùng đáng sợ, có lẽ cũng cách Thiên Cảnh Nhị Phẩm không xa.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, lão ta không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hình như ông rất mong chúng tôi tới tìm ông nhỉ?”
Dương Thanh thản nhiên nói: “Thực lực của đám người trước đó quá yếu, không đủ để tôi hoàn toàn hòa hợp với cơ thể này, nếu các cậu không đến, ai giúp linh hồn tôi hoàn toàn hòa hợp với cơ thể này đây?”
Nghe thấy thế, mọi người vô cùng chấn động.
Thì ra hồi nãy vẫn chưa phải thực lực mạnh nhất của anh, anh chỉ muốn dùng trận chiến cường độ cao để linh hồn của mình hòa hợp với cơ thể của Dương Thanh.
Thanh Phong nhìn về phía cao thủ dẫn đầu: “Tư Không, các ông coi chừng, ông ta đã có thể giết cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ bằng một chiêu”.
Tư Không nhìn thi thể của đồng bọn, sắc mặt hết sức khó coi.
Ngay cả người mạnh như lão ta cũng cảm nhận được áp lực vô cùng khủng khiếp từ Dương Thanh.
Lão ta có thể cảm nhận được, rõ ràng cơ thể này chỉ có thực lực mới bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Còn lão ta đã ở cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, cách Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ không xa.
“Minh chủ nói chỉ cần ông đồng ý gia nhập Thủ Hộ Minh, Thủ Hộ Minh sẽ không hạn chế tự do của ông, chỉ cần khi cần ông ra tay, ông hỗ trợ là được rồi”.
Tư Không nhìn về phía Dương Thanh, thản nhiên nói.
Dương Thanh cười khẩy: “Vẫn định lôi kéo tôi à? Bảo tôi gia nhập Thủ Hộ Minh cũng được, chỉ cần minh chủ của các cậu đồng ý nhường vị trí minh chủ cho tôi, tôi sẽ gia nhập, sao nào?”
“Láo xược!”
Tư Không tức giận quát: “Minh chủ là người mà ông có thể sỉ nhục à? Xem ra ông vẫn nhất quyết từ chối, đã vậy thì đừng trách tôi không khách sáo”.