“Sâu kiến thế tục mà cũng dám hống hách trước mặt Thủ Hộ Minh ư? Đây là tội chết!”
Thanh Phong tức giận quát, “ầm” một tiếng, mặt đất dưới chân lão ta đã nứt toác, còn lão ta thì xông tới trước mặt Lệ Trần, quát lớn: “Đỡ một cú đấm của tôi đây!”
Lệ Trần đã sẵn sàng chiến đấu, đúng lúc Thanh Phong tấn công lão, Lệ Trần cũng tung nắm đấm về phía Thanh Phong.
Advertisement
“Ầm!”
Advertisement
Hai nắm đấm va vào nhau, lập tức tạo thành tiếng va chạm vang dội.
Lệ Trần lùi mấy chục bước rồi mới ngừng.
Còn Thanh Phong cũng lùi lại bảy bước.
Đòn đánh này đã cho biết ai hơn ai!
Nhưng Lệ Trần chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, còn Thanh Phong đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, đến Thiên Cảnh, chênh lệch giữa các cảnh giới nhỏ chẳng khác gì lạch trời.
Sau đòn đánh này, Lệ Trần vẫn đứng thẳng, thậm chí còn đẩy lùi Thanh Phong bảy bước, chuyện này đã đủ để khiến người ta vô cùng kinh hãi rồi.
Thanh Phong thầm hoảng hốt, cánh tay vừa tung đòn của lão ta còn hơi run, đây đúng là một người thế tục mới bước vào Thiên Cảnh à?
Lệ Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thanh Phong: “Cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng chỉ đến thế, nếu tôi cùng cảnh giới với ông, tôi sẽ khiến ông thua như chó!”
“Ông chán sống rồi!”
Thanh Phong lập tức giận tím mặt, lại xông tới chỗ Lệ Trần.
Lệ Trần không sợ, tuy biết rõ không đánh lại, nhưng vẫn dốc toàn lực để chiến đấu.
Giữa lúc Lệ Trần và Thanh Phong giao chiến, trong Tru Hồn Trận, Dương Thanh bị một đám cao thủ của Thủ Hộ Minh bao vây, không thể thoát khỏi trận pháp này.
Dương Thanh bỗng cúi đầu nhìn vết thương trên người, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng, anh nhìn đám người của Thủ Hộ Minh, nghiến răng nghiến lợi: “Các người sẽ phải trả giá đắt vì ngày hôm nay! Tôi cam đoan đấy!”
Sau khi dứt lời, Dương Thanh bỗng ngẩng đầu, dang tay ra, còn lẩm bẩm những câu khó hiểu.
Sau thoáng chốc, khí thế của anh bỗng tăng vọt, mây đen lập tức kéo đến dày đặc trên đỉnh đầu anh.
“Ông ta đang định làm gì thế?”
Một cao thủ của Thủ Hộ Minh kinh ngạc nhìn Dương Thanh.