Chương 387: Coi tao là thằng ngu
Tuy Hàn Khiếu Thiên không sợ chuyện nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh liên minh với nhau nhưng ông cụ cũng biết rõ, một khi khai chiến, cả hai bên đều sẽ tổn thất cực lớn.
Điểm quan trọng nhất là, nhà họ Ninh đã mua chuộc được gần nửa số gia tộc ở đây.
Ở vào tình thế trước mắt, nhà họ Hàn hoàn toàn không có lợi thế.
“Nếu ông chủ Ninh đã thích xen vào việc của người khác như thế thì tôi đây cũng phải tính sổ những gì nhà họ Ninh của ông nợ nhà họ Phùng của tôi”.
Lúc này, bên phía các gia tộc thành phố Kim Hà chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng, đó là Phùng Toàn, chủ nhà họ Phùng!
“Nhà họ Phùng cũng vào cuộc rồi kìa!”
Vô số ánh mắt rơi lên người Phùng Toàn, ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ.
Mọi người đều đã nhận ra, ba gia tộc quyền thế nhất tỉnh lỵ đã quyết đối đầu với nhau.
Dưới tình huống này mà nhà họ Phùng còn định nhảy vào cuộc, làm như vậy chẳng phải là muốn chết hay sao?
Ninh Trí Viễn còn đang nở nụ cười, nghe vậy lập tức nheo mắt lại: “Không biết nhà họ Ninh tôi với nhà họ Phùng có ân oán gì chăng?”
Ninh Trí Viễn đúng là không hề biết, con trai của Phùng Toàn vừa bị giết chết tối hôm qua.
Chỉ có điều, Phùng Toàn cũng không hề biết, cái chết của con ông ta không có liên quan gì đến nhà họ Ninh cả.
Dương Thanh đưa mắt nhìn Phùng Toàn, lộ vẻ thích thú.
Xem ra, đúng là Phùng Toàn rất thương gã Phùng Nghĩa Cần vừa bị anh giết tối qua.
Ninh Thành Vũ đang ngồi ở vị trí sau cùng của nhà họ Ninh, thấy Phùng Toàn đứng ra, bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Đêm qua, thi thể của Phùng Nghĩa Cần đột nhiên xuất hiện trong cốp sau xe hắn, sau đó, gã thuộc hạ mà hắn sai đi xử lí thi thể cũng biến mất tăm.
“Hai nhà chúng ta có ân oán gì thì ông cứ thử hỏi con cháu nhà họ Ninh các ông đi!”
Đáy mắt Phùng Toàn toát ra ý muốn giết người cực kì mãnh liệt, nhằm thẳng vào Ninh Thành Vũ.
Quả nhiên là thế!
Ninh Thành Vũ nhận ra ánh mắt của Phùng Toàn đang bắn về phía mình, lập tức cảm thấy lúng túng.
Bây giờ hắn đã suy nghĩ cẩn thận lại toàn bộ sự việc, bỗng nhiên ý thức được rằng, hình như mình bị người ta gài bẫy.
Chỉ e tay thuộc hạ được cử đi xử lí thi thể của Phùng Nghĩa Cần đã bị hại rồi.
Càng nghĩ, trong lòng hắn càng thêm bất an.
Địa vị của mình trong nhà họ Ninh không cao, nếu có một ngày chuyện mình cố gắng hủy thi thể của Phùng Nghĩa Cần để xóa dấu tích bị lộ ra, chắc chắn nhà họ Ninh sẽ bị người người phỉ nhổ.
Rước về phiền phức lớn như vậy, rất có khả năng nhà họ Ninh sẽ vứt bỏ mình.
“Rốt cuộc ông muốn nói gì, hãy nói cho rõ đi!”
Ninh Trí Viễn nheo mắt, nhìn chằm chằm Phùng Toàn.
Mặc dù ông ta đang cười nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự dữ dằn che lấp bên dưới khuôn mặt tươi cười ấy của Ninh Trí Viễn.
Đúng thời điểm ông ta lấy cớ là Hàn Khiếu Thiên nhúng tay vào việc riêng của nhà họ Quan và nhà họ Mạnh để chĩa mũi dùi vào nhà họ Hàn thì ngay trước mặt mọi người, chính ông ta lại bị một gia tộc nhỏ yếu thua xa mình tỏ ý đối địch.
Đối với ông ta, đây quả là một nỗi nhục cực lớn.
Phùng Toàn lại không hề sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phùng Nghĩa Cần con trai tôi, ngay tối hôm qua đã bị giết. Nếu không phải tôi chạy tới kịp lúc thì chỉ e ngay cả thi thể cũng không còn!”
Phùng Toàn gần như rít từng chữ qua kẽ răng, đêm qua ông ta vừa phải chịu nỗi đau mất con, có thể tưởng tượng lúc này ông ta phẫn nộ cỡ nào.
Nếu không phải nhà họ Phùng không có cách nào đối địch với nhà họ Ninh thì sao ông ta phải đợi đến giờ?
Đây là cơ hội duy nhất để ông ta báo thù, sao có thể bỏ qua được?
“Cái gì? Con trai Phùng Toàn bị giết rồi?”
“Tôi còn nghe nói, đấy là đứa con hiếm muộn của Phùng Toàn, ông ta vô cùng chiều chuộng anh ta, cho nên chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cho hung thủ giết con mình đâu”.
“Nhưng rốt cuộc là ai dám giết cả con trai Phùng Toàn?”
Rất nhiều người đều từng nghe nói Phùng Toàn cực kì cưng chiều đứa con này, hiện giờ đều nhao nhao bàn tán.
Vẻ mặt Ninh Thành Vũ hết sức mất tự nhiên, hắn muốn giải thích nhưng lại không dám mở lời, chỉ đành giả ngu không biết.
Dẫu sao Ninh Trí Viễn cũng là người đứng đầu một gia tộc, ông ta có thể ngồi lên vị trí này thì đương nhiên không phải kẻ ngu xuẩn.
Từ ánh mắt của Phùng Toàn, ông ta thấy được nỗi căm hận cực kì sâu sắc.
Phùng Toàn chọn đúng lúc này nhằm vào mình, vậy chỉ có một khả năng, đó là cái chết của con trai ông ta có liên quan đến nhà họ Ninh.
“Ông chủ Phùng, không biết cái chết của con ông rốt cuộc là do kẻ nào gây ra? Ông cứ việc nói ra, hôm nay người có mặt ở đây đều là chủ các gia tộc lớn của tỉnh Giang Bình, để ngăn chặn những chuyện tương tự, chúng ta nhất định phải khiến đầu sỏ gây nên chuyện này nhận được trừng phạt thích đáng!”
Hàn Khiếu Thiên cũng nhân cơ hội lên tiếng.
Đa số những người chứng kiến cảnh này đều đã ý thức được, cái chết của con trai Phùng Toàn nhất định có liên quan đến nhà họ Ninh.
Phùng Toàn bỗng chỉ tay về phía nhà họ Ninh, phẫn nộ quát: “Ninh Thành Vũ, con tao trung thành tận tậm với mày như thế, vậy mà mày nỡ lòng nào giết nó, còn định thiêu xác nó ở nơi đồng không mông quạnh!”
“Giết người thì đền mạng, đây là chuyện hiển nhiên! Hôm nay, tao phải lấy máu mày để tế vong hồn con tao!”
Phùng Toàn đã tức giận đến run người.
Ninh Thành Vũ thì đã sợ đến trắng bệch cả mặt, cắn răng nói: “Ông chủ Phùng, ông đừng nói hươu nói vượn, có những lời nếu nói bừa là phải trả giá đắt đấy!”
“Sao hả? Dám làm không dám nhận à?”
Phùng Toàn châm chọc nói: “Mang tiếng là người nhà họ Ninh mà mày chẳng khác nào thứ rác rưởi!”
“Khốn kiếp! Ông nói ai là rác rưởi?”
Ninh Thành Vũ xấu hổ đến phát cáu, đứng phắt dậy.
“Câm mồm!”
Ninh Trí Viễn giận dữ quát một tiếng.
Ninh Thành Vũ giật thót cả người, vội vã ngậm miệng lại, nhưng trên mặt vẫn hiện rõ mồn một vẻ không cam lòng.
Hắn đâu có giết Phùng Nghĩa Cần, hắn chỉ bị người ta gài bẫy, bỏ thi thể của Phùng Nghĩa Cần vào cốp sau xe mình mà thôi.
Nhưng hắn lại không thể đưa ra lời giải thích rõ ràng cho việc này.
“Ông chủ Phùng, chuyện gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng, ông có chứng cứ gì mà dám khẳng định người của nhà họ Ninh tôi giết con trai ông?”
Ninh Trí Viễn lên tiếng, giọng điệu cũng hòa hoãn đi vài phần.
“Chuyện của mình còn chưa xử lí xong mà đòi nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hàn tôi à, thật buồn cười!”
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh, nói.
Ninh Trí Viễn không để ý đến ông cụ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Phùng Toàn.
Phùng Toàn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã lường trước ông sẽ biện bạch như vậy, nhưng nếu không có chứng cứ xác thực, sao tôi dám gây chuyện với nhà họ Ninh của ông ngay tại hội giao lưu chứ?”
Dứt lời, ông ta quay sang nói với cấp dưới: “Mở lên cho mọi người cùng xem đi!”
Một người đàn ông trung niên bưng theo máy tính xách tay bước từ sau lưng Phùng Toàn ra, đi thẳng lên bục, kết nối máy tính với hệ thống máy chiếu trong sảnh.
Ngay sau đó, ông ta mở một đoạn video.
“Bây giờ, mày lái chiếc xe này đến nghĩa địa rồi đốt nó cùng với thi thể của Phùng Nghĩa Cần đi!”
“Chuyện này, trừ tao với mày ra, nếu để người thứ ba biết, tao sẽ lấy mạng mày đấy!”
“Cậu Vũ yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói lung tung!”,
“Được rồi, mau đi xử lý đi!”
Video chỉ có một đoạn ngắn như thế, hình ảnh ghi lại chính là cảnh tượng Ninh Thành Vũ cùng với tay sai của hắn đang đứng cạnh cốp sau một chiếc xe Bentley màu xanh da trời.
Cốp xe đang mở lên, bên trong có một thi thể, nhìn kĩ thì chính là Phùng Nghĩa Cần.
“Thì ra con trai Phùng Toàn đúng là bị người nhà họ Ninh giết chết!”
“Cái tên con cháu nhà họ Ninh này quả thật quá tàn nhẫn, giết người rồi còn muốn hủy xác, thế này khác gì muốn cho nhà họ Phùng tuyệt hậu!”
“Mấy năm gần đây, nhà họ Ninh quả thực quá ngạo mạn, chuyện gì cũng muốn thò tay vào, thật đúng là khối u ác tính của tỉnh Giang Bình này!”
Ban đầu chỉ có vài người chỉ trích nhà họ Ninh, nhưng chẳng bao lâu sau, khắp sảnh đều râm ran tiếng bàn tán chê bai.
Khóe miệng Dương Thanh thoáng nhếch lên, không ai biết rằng những lời mồi đầu là do anh sắp xếp người nói.
“Con tôi không thể chết oan uổng được, nhà họ Ninh nhất định phải giải thích rõ ràng cho tôi!”
Thái độ của Phùng Toàn cực kì kiên định, mắt ông ta đã đỏ bừng, phừng phừng lửa giận.
“Một đứa con cháu nhỏ tuổi nhà họ Ninh thôi mà cũng dám ra tay tàn độc với cấp dưới đi theo mình như vậy, chắc học theo cha chú trong nhà nhỉ?”
Trần Hưng Hải cũng châm chọc nói.
“Dĩ nhiên rồi, đúng câu cha nào con nấy rồi còn gì?”
Quan Tuyết Tùng cũng cười lạnh.
“Nay tôi đã cho ông xem chứng cứ vô cùng xác thực, ông còn gì để nói nữa không?”, Phùng Toàn nổi giận hỏi.
Ninh Trí Viễn không nói gì, nhưng ánh mắt ông ta cực kỳ hung ác, thần thái cực kì đáng sợ.
“Thưa chủ gia tộc, việc này hoàn toàn không liên quan đến cháu ạ”.
Ninh Thành Vũ sốt ruột quỳ phịch xuống dưới chân Ninh Trí Viễn, vội vã cầu khẩn: “Không biết kẻ nào đã giết Phùng Nghĩa Cần rồi lại nhét thi thể anh ta vào cốp sau xe cháu”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!