Khắp người anh ta toàn vết thương khiến người khác nhìn mà giật mình.
Đôi mắt đen kịt của Mã Siêu bỗng bình thường hơn một chút, nét mặt anh ta méo mó vì đau đớn, anh ta nhìn Dương Thanh, cắn răng: “Anh... anh Thanh, nếu em... em chết, xin anh... hãy bảo vệ họ”.
Nhìn dáng vẻ vô cùng thê thảm của Mã Siêu, Dương Thanh hết sức đau khổ, anh tức giận quát: “Cậu là chồng! Là cha! Cũng là anh em của tôi nữa! Người thân của cậu phải do cậu bảo vệ! Cố chịu cho tôi! Cắn răng chịu tiếp! Cậu là anh em của Dương Thanh tôi, nếu ngay cả chút đau đớn ấy mà cậu cũng không chịu nổi thì có tư cách gì để làm anh em với tôi? Chẳng phải cậu đã nói sẽ dùng mọi cách để bắt kịp tôi à? Nếu không vượt qua nổi thử thách này, sao cậu bắt kịp tôi được chứ?”
Advertisement
Dương Thanh biết câu Mã Siêu vừa nói chính là lời trăng trối, anh cũng hiểu Mã Siêu sắp không chịu nổi rồi.
Quả nhiên, Dương Thanh vừa dứt lời, cảm xúc trong mắt Mã Siêu lại biến mất, ánh mắt anh ta trở nên lạnh lẽo, anh ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hơi nhích chân, bắt đầu tấn công.
Advertisement
Lệ Trần siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu, lão rất hy vọng Mã Siêu sẽ vượt qua, nhưng với tư cách là người đưa ra con đường này, lão hiểu một khi lựa chọn con đường này, hậu quả khi thất bại sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
“Ầm!”
Sức mạnh khổng lồ hơn nữa bỗng bùng nổ từ người Mã Siêu.
Thực lực của anh ta vốn đã tăng vọt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, lần này thực lực của anh ta lập tức đạt tới Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.
“Thất bại rồi!”
Lệ Trần đờ đẫn, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt đục ngầu.
“Ầm!”
Mã Siêu bỗng đấm mạnh vào ngực Dương Thanh.
Lần này Dương Thanh không ngăn cản nổi nữa, anh hộc máu, bay ra xa như diều đứt dây.
Nhưng anh còn chưa rơi xuống đất, Mã Siêu đã lao tới chỗ anh tiếp.
“Không ổn, Mã Siêu định giết Dương Thanh!”
Người Lệ Trần đầm đìa mồ hôi lạnh, lão hét lớn: “Mã Siêu, ngừng tay! Đây là anh em vào sinh ra tử của con đấy!”
Nhưng lời Lệ Trần nói không có tác dụng gì hết, lúc này Mã Siêu đã hoàn toàn mất đi lý trí, cũng không chần chừ vì lời Lệ Trần, anh ta đấm mạnh về phía Dương Thanh.
Dương Thanh liên tục lùi bước, thấy đòn tấn công của Mã Siêu sắp đánh trúng mình, anh cũng không thể làm gì.
“Vô Hình Thuẫn!”
Anh quát lớn, bóng mờ của Vô Hình Thuẫn lại xuất hiện trước mặt anh, bảo vệ anh.
Thay vì nói Vô Hình Thuẫn là linh khí, chi bằng nói Vô Hình Thuẫn là một môn võ cao siêu, khi không cần thì sẽ ở trong người chủ nhân, còn lúc cần, Vô Hình Thuẫn sẽ tạo thành ảo ảnh lá chắn, ngăn đòn tấn công của kẻ địch thay chủ nhân, sau khi Vô Hình Thuẫn bị đánh tan thì vẫn có thể triệu hồi nó lần nữa khi cần.