Nếu vẫn không có cách giúp Mã Siêu tỉnh lại, sau khi đòn tấn công này giáng xuống, có lẽ anh sẽ chết.
Nhưng Dương Thanh không hề sợ hãi, anh nhìn Mã Siêu đang xông về phía mình bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Anh tức giận quát: “Mã Siêu, tỉnh lại cho tôi! Tỉnh lại đi!”
Advertisement
Nhưng con đường mà Mã Siêu chọn đã hoàn toàn thất bại rồi, sao anh ta có thể tỉnh lại chứ?
Dương Thanh trơ mắt nhìn nắm đấm của Mã Siêu ngày càng gần, anh không sao né tránh nổi.
Mọi chuyện kết thúc ở đây à?
Advertisement
“Đừng!”
Lệ Trần hét lớn.
“Ầm!”
Ngay sau đó, một bóng người màu trắng đã lao tới chỗ Dương Thanh như bóng ma, khi nắm đấm của Mã Siêu giáng xuống, Dương Thanh đã biến mất, còn nắm đấm của Mã Siêu thì phá hủy mọi thứ trước mặt anh ta.
Khí thế hủy diệt lan khắp xung quanh, ngay cả mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đứng gần đó cũng bị đẩy lùi mấy bước.
Có thể tưởng tượng được nếu đòn tấn công đó giáng lên cơ thể người thì sẽ xảy ra chuyện gì.
“Người đâu rồi?”
“Chẳng lẽ bị đánh nát bét rồi à?”
“Hình như tôi vừa thấy một bóng người màu trắng đưa Dương Thanh đi...”
...
Đám người bàn tán ầm ĩ, những cao thủ có thực lực gần Thiên Cảnh đã thấy Tần Y lao đến chỗ Dương Thanh, nhưng tốc độ của Tần Y quá nhanh nên họ không nhìn rõ.
Lúc này Mã Siêu càng thêm giận dữ, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi đằng sau Ma Tông bằng đôi mắt đen kịt.
Sau đó anh ta xông lên đỉnh núi.
Mọi người đều nhìn về phía đỉnh núi sau Ma Tông, một cô gái tóc trắng đang đứng đó, tựa như Thần Nữ vừa xuống trần.
Dương Thanh cũng ở cạnh cô ta.
Người của Ma Tông kích động hô lên: “Dương Thanh còn sống! Cậu ấy được cứu rồi!”
Dương Thanh cũng tròn mắt nhìn cô gái tóc trắng bên cạnh mình, kinh ngạc nói: “Y à!”
Nhưng Tần Y không trả lời, thậm chí còn không buồn nhìn anh, quanh người cô ta tràn ngập khí lạnh.
Tần Y quay lưng về phía Dương Thanh, hừ lạnh: “Sâu kiến mà cũng dám gọi ta theo kiểu buồn nôn như thế, còn dám nói bừa, giết không tha!”
Nét mặt Dương Thanh lập tức cứng đờ.